Tiên Giả

Chương 104: Giúp ta một tay (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn Nhân Tiêu Vương bị thi thể nhấn chìm, Viên Minh đã sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.

Hắn quay đầu lại một cách cứng nhắc tìm kiếm tung tích của con mèo bạc, bất chợt nhìn thấy nó đang ngồi xổm trên một tảng đá cách đó không xa, vẫn duy trì tư thế ngồi tao nhã, chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhân Tiêu Vương bị đám thi thể nhấn chìm.

- Nó đang khống chế những thi thể này à? Nó làm sao làm được vậy?

Viên Minh xuyên qua hai tròng mắt của nó, nhìn thấy hai sương mù màu đen điên cuồng phun ra, trong lòng vô cùng nghi ngờ.

Đúng lúc này, Nhân Tiêu Vương bỗng nhiên lại phát ra tiếng hét điên cuồng hét, thân hình trở nên hung bạo, hai bàn tay với móng sắc bén vung lên.

Từng vết cào sắc bén như đao kiếm sắc bén bắn ra, lập tức cắt đứt những xác sống đè ở trên thân nó, lực va chạm quá mạnh mang theo thi thể bị cắt nát văng ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, trong hố xác lại có khoảng mười thi thể "sống lại" đi qua, trong đó bao gồm bảy tám thi thể đã thành xương trắng cũng lảo đảo xông về phía Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương bước tới, hai bàn tay vung lên, đánh cho những xác sống này chia năm xẻ bảy.

- Đừng đứng ngây ra đó nữa... Ngăn cản hắn... Ta phải chuyên tâm dồn sức... giết hắn.

Giọng nói của con mèo bạc lại vang lên, vẫn là giọng điệu ra lệnh lạnh như băng, tuy nhiên đã nói liền mạch hơn trước.

Tuy trong lòng Viên Minh không vui, nhưng vẫn xông tới theo lời nó nói.

Chỉ thấy hắn thi triển ra Phi Mao Thuật, hóa thân thành vượn trắng, nhân lúc Nhân Tiêu Vương bị hai xác sống quấn lấy, hắn chợt từ bên cạnh xông tới, lấy vai phải đụng vào một bên người của Nhân Tiêu Vương.

Tiếng va chạm nặng nề vừa vang lên, Viên Minh lập tức cảm thấy xương vai của mình cũng muốn nứt ra, lại vẫn dựa vào lực lượng cơ thể để đụng cho Nhân Tiêu Vương đứng không vững, lui ra ngoài.

Ngay sau đó, một tay hắn vỗ một cái xuống mặt đất, trên mặt đất có ánh sáng màu xanh lóe lên, ba gai gỗ màu xanh đột ngột đâm ra, từ phía sau ngăn cản bước chân của Nhân Tiêu Vương, làm nó bị vướng chân lảo đảo ngã xuống đất.

- Làm tốt lắm!

Trong giọng nói của con mèo bạc truyền âm tới cuối cùng có thêm một phần sung sướng.

Viên Minh không để ý tới, nhân cơ hội nhảy dựng lên, rót vào pháp lực vào trong Thanh Ngư Kiếm trên tay, ánh sáng lấp lánh màu xanh lóe lên, giống như có cá đang bơi trên thân kiếm. Hắn giơ kiếm chém về phía Nhân Tiêu Vương.

Lúc này, khóe mắt của hắn lại đột nhiên thoáng thấy những xác sống kia không biết tại sao giống như bị rút sạch sinh mạng, cuối cùng lần lượt khựng lại và ngã xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại có một mình hắn dũng cảm xông về phía trước.

- Nguy rồi, bị lừa rồi.

Viên Minh theo bản năng xuất hiện ý nghĩ này.

Chỉ là lúc này, hắn muốn lùi lại cũng không còn kịp nữa.

Dựa vào chút nỗ lực cuối cùng này, có lẽ còn có thể giành được một cơ hội sống, nếu trong lòng tồn tại ý định rút lui, chỉ sợ chắc chắn sẽ phải chết.

Hung tính trong lòng Viên Minh được kích phát, trong cơ thể điên cuồng vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, Thanh Ngư Kiếm trong tay lập lòe ánh sáng, phát ra tiếng rung khẽ, chém về phía đầu của Nhân Tiêu Vương.

Nhân Tiêu Vương vội vàng giơ cánh tay về phía mũi kiếm để ngăn cản.

- Keng "

Một chuỗi hoa lửa văng lên, mũi kiếm của Thanh Ngư Kiếm chém xuống cánh tay của Nhân Tiêu Vương.

Lần này, Thanh Ngư Kiếm cuối cùng chém rách lớp da của Nhân Tiêu Vương, mũi kiếm tạo thành một vết thương trên cánh tay kia, cắm vào tới tận máu thịt.

Nhưng có chút xấu hổ là mũi kiếm bị cơ bắp cứng rắn của Nhân Tiêu Vương kẹp lấy, nhất thời khó có thể rút ra được.

Viên Minh không hề do dự, lập tức bỏ trường kiếm, lùi về phía sau.

Nhân Tiêu Vương hét một tiếng đầy điên cuồng phẫn nộ và tung người nhảy lên, chắn ở trước người Viên Minh.

Trong hai mắt nó đầy sát khí, trong xoang mũi phun ra khí đen vẩn đục, nó lại giơ móng vuốt cắm thẳng về phía cổ họng của Viên Minh, hoàn toàn mặc kệ thanh kiếm vẫn kẹt trên cánh tay mình.

Đối mặt với tình cảnh nguy cấp, cái bóng dưới chân Viên Minh bỗng nhiên lệch sang một bên, cả cơ thể cũng tránh sang bên một cách kỳ quái.

Móng vuốt sắc nhọn của Nhân Tiêu Vương đâm lướt qua cổ của Viên Minh nhưng không thể đâm trúng.

Chỉ thấy cánh tay kia thuận thế đập mạnh lên trên cổ Viên Minh.

Trong chớp mắt, Viên Minh chỉ cảm thấy như bị búa tạ đánh trúng, đầu óc chợt nặng nề, cơ thể lại ngang bay ra ngoài, nặng nề đập mạnh vào trên vách đá.

- Khụ...

Hắn chợt ho ra một ngụm máu tươi, trong hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Còn không chờ hắn đứng lên, lại chợt thấy trước mắt có một bóng đen mơ hồ chợt vọt tới, không cần nghĩ cũng biết là Nhân Tiêu Vương.

Chỉ là một đòn nghiêm trọng vừa rồi đã khiến cho đầu óc hắn đờ đẫn, và sung huyết dẫn đến ánh mắt mơ hồ, hắn đã không có cách nào đưa ra phán đoán và né tránh chuẩn xác, chỉ có thể lảo đảo lùi về phía sau, làm ra một vài động tác cuối cùng bảo vệ bản thân.

- Phải chết rồi...

Đến cuối cùng, trong đầu Viên Minh chỉ còn lại có một ý nghĩ này.

Nhưng vào lúc này, phía sau bóng đen tới gần hắn lại đột nhiên có một quầng sáng màu vàng kim chói mắt hiện ra, giống như một mặt trời chói chang dâng lên, kèm theo một hơi nóng xông thẳng đến.

Trong chớp mắt tiếp theo, quầng sáng màu vàng kim này trực tiếp xông vào trong cơ thể của Nhân Tiêu Vương, tiến vào từ sau lưng của nó lại lao mạnh ra phía trước ngực.

Chỉ thấy động tác lao tới của Nhân Tiêu Vương lập tức dừng lại, giống như đột nhiên bị đóng băng ở đó, mặc dù vẫn duy trì tư thế xông tới nhưng cứng đờ ở tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.

Viên Minh vốn tưởng mình chết chắc rồi, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm kéo tới, trước mắt đều là ánh sáng màu vàng kim chói lòa, dường như cả thế giới đều bị chiếu sáng.

Hai mắt của hắn không chịu được, nước mắt chảy ra.

Không phải bởi vì cảm động, mà bị ánh sáng màu vàng chói mắt kia làm cho đau nhức.

Trong ánh sáng chói lòa, hắn mơ hồ nhìn thấy một con chim thần với ngọn lửa vàng quấn quanh.

Nhưng ngay sau đó, ánh sáng chói mắt kia đột nhiên tiêu tan, hóa thành từng đốm sáng màu vàng bay trong hư không, giống như một đám lưu huỳnh bay tới trên thân của con mèo bạc kia, sau đó tiến vào.

Viên Minh khẽ dụi đôi mắt đau đớn, hốc mắt của hắn đã sưng lên, tình trạng sung huyết trong ánh mắt khá hơn nhiều, tầm mắt dần dần khôi phục trở lại. Lúc này, hắn mới nhìn thấy con mèo bạc kia, nó không hề vứt bỏ hắn để chạy trốn.

Rõ ràng, ánh sáng màu vàng chói mắt là một đòn trí mạng do nó dồn sức phát ra.

- Ngươi không sao chứ?

Viên Minh thấy trạng thái của con mèo bạc có phần không ổn, hỏi dò.

Hắn chờ một lúc lâu, trong đầu của hắn mới vang lên giọng nói vẫn kỳ ảo nhưng có vẻ mệt mỏi của con mèo bạc:

- Đưa ta... tới trước mặt Nhân Tiêu Vương.

Viên Minh nghe vậy thì đi tới, giơ tay muốn bế con mèo bạc lên.

Con mèo bạc vốn đang cúi đầu cụp tai lại tránh bàn tay hắn, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ, tự mình nhảy lên cánh tay của Viên Minh, leo đến trên bả vai của hắn và ngồi xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️