Tiên Giả

Chương 103: Ra tay (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh nhíu mày, do dự một lát sau đó nắm tay đập một cái vào vách đá, cầm kiếm lại lao vọt ra ngoài.

Tiếng bước chân của hắn lập tức thu hút sự chú ý của Nhân Tiêu Vương. Nó ở trong hồ máu khẽ nức nở, bỗng nhiên giãy giụa, quay đầu nhìn về phía Viên Minh, hình như ngửi được mùi của người sống, lập tức trở nên luống cuống.

Nhân Tiêu Vương giãy dụa kịch liệt, sợi dây xích màu đỏ quấn ở trên cổ nó cũng lập tức bị lay động kịch liệt.

Phù sắt vốn chỉ chôn ở trong đất, lập tức có xu thế bị kéo ra.

Tất cả pháp trận đỏ sậm lay động kịch liệt, gần như muốn vỡ.

- Không kịp nữa rồi...

Trong lòng Viên Minh thầm thở dài.

Hắn mới đến bên cạnh Nhân Tiêu Vương, trường kiếm trong tay không kịp vung chém, trên mặt đất đã truyền đến một tiếng ầm.

Một miếng phù sắt đã bị nhổ ra giống như neo thuyền, Nhân Tiêu Vương lập tức nghiêng sang một bên, nhào về phía hắn.

Tuy nó vẫn chưa hoàn toàn thoát thân, nhưng kéo dài một khoảng cách như vậy, đã đủ cho móng tay sắc bén của nó cắt trúng cổ họng của Viên Minh.

Trong giây phút chỉ mành treo chuông, một cái bóng màu bạc bỗng nhiên lóe lên, từ trong không trung rơi xuống đầu vai của Viên Minh.

Viên Minh mơ hồ cảm giác được là một con mèo bạc, cũng không dám phân tâm nhìn sang.

- Chém!

Giọng nói ra lệnh vang lên ở trong đầu hắn, kèm theo giọng điệu ra lệnh không cho phép người khác được nghi ngờ.

Viên Minh chỉ cảm thấy đầu "Oong" một tiếng, cả người giống như bị một cái chuông đập trúng, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác phục tùng khó có thể chống lại.

Thật giống như trong u minh có một giọng nói đang nói cho hắn biết phục tùng, phục tùng một cách vô điều kiện.

Cùng lúc đó, móng tay sắc bén của Nhân Tiêu Vương cũng vung về phía hắn.

Lúc này, con mèo bạc ngồi trên đầu vai của Viên Minh lộ ra phong thái ưu nhã đối mặt với Nhân Tiêu Vương, trong hai con ngươi với màu sắc kỳ lạ dường như phát ra ánh sáng ngôi sao, hào quang lóe lên, chiếu sáng.

Ánh sáng lập tức bắn ra, Nhân Tiêu Vương đang giãy giụa chợt cứng người, bình tĩnh đứng tại chỗ, móng tay sắc bén chém ra dừng cách cổ họng của Viên Minh trong gang tấc.

Vào lúc Viên Minh gần như không chống đỡ được nữa, thật lòng tán thành giọng nói kia, muốn thần phục, trên cánh tay phải của hắn bỗng nhiên có một cảm giác ấm nóng trào ra.

Cái ấn ký màu xanh do lư hương ngưng tụ thành kia lại hiện lên, một lực lượng giống như thủy triều tràn vào trong đầu, làm cho hắn lập tức tỉnh táo.

Cảm giác muốn thần phục vừa rồi bị quét sạch sẽ, không còn tồn tại.

Con mèo bạc nhìn thấy thế, trong con ngươi có màu sắc khác nhau hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã chuyển thành nghi ngờ.

- Ngươi không mau ra tay... Cho dù không chết ở đây... ra ngoài... trưởng lão của Bích La Động... cũng sẽ chết.

Một tiếng cảnh cáo nghiêm khắc, lại ở Viên Minh trong đầu vang lên.

- Quả nhiên là nó...

Viên Minh chứng thực được suy đoán của mình, giọng nói lúc trước không ngừng nói chuyện trong đầu hắn chính là con mèo bạc đã xuất hiện ở bên cạnh hắn từ rất lâu trước đây.

Con mèo bạc này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao lúc trước có thể cứu ta, bây giờ còn có năng lực lớn tới mức có thể chống lại Nhân Tiêu Vương này?

Trong đầu hắn lập tức hiện ra rất nhiều ý nghĩ, đồng thời cũng không do dự nữa, điều chỉnh lực lượng của cánh tay, dồn hết sức lực chém về phía cổ của Nhân Tiêu Vương.

- Keng" một tiếng vang lên.

Trên cổ của Nhân Tiêu Vương có tia lửa bắn ra, dưới da truyền lên tiếng kim thạch.

Viên Minh chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, căn bản không giống như chém vào trên thân thể, mà giống như chém vào một tấm sắt thép bọc da trâu.

Lực lượng mạnh mẽ ép cho hắn không thể không lùi về phía sau.

Mà Nhân Tiêu Vương giống như bị chọc giận vậy, phát ra một tiếng hét phẫn nộ điên cuồng, cả người phát ra ánh sáng màu đỏ, dưới sự kích động không ngờ bẻ gãy từng sợi xích sắt đỏ sậm quấn ở trên cổ nó.

Phù sắt trên mặt đất cũng theo đó hoàn toàn bay lên. Pháp trận do Viên Minh bố trí dưới sự chỉ thị con con mèo bạc lúc trước cũng hoàn toàn mất đi hiệu lực.

- Gào...

Trong miệng Nhân Tiêu Vương phát ra tiếng hét điên cuồng tức giận, thân hình nhảy một cái vượt qua hồ máu, trực tiếp nhào về phía Viên Minh.

Mèo bạc nhỏ nhắn xinh xắn nhưng động tác linh hoạt lạ thường, từ trên đầu vai của Viên Minh nhảy lên, lại lao về phía Nhân Tiêu Vương, hai chân linh hoạt giẫm lên trên đầu của nó, nhảy tới ngoài mấy trượng.

Cơ thể nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, thoạt nhìn không giống như đagn tránh né, ngược lại giống như đang nhảy múa, nhanh chóng tao nhã.

Viên Minh cũng nhân cơ hội lùi về phía sau.

Chỉ thấy mèo bạc rơi xuống đất, trong hai con ngươi có màu sắc khác nhau bỗng nhiên đồng thời phát ra ánh sáng màu đen, trên thân còn tản ra một dao động pháp lực không sao tả được.

Theo dao động này dâng lên, trong hố xác phía sau hắn không xa bỗng nhiên xuất hiện từng tiếng xôn xao.

Ngay sau đó, những thi thể không biết đã chết bao lâu bỗng nhiên lần lượt "sống lại".

Viên Minh bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này dọa cho giật mình, trơ mắt nhìn những thi thể bị tàn phá không chịu nổi, thối rữa tanh hôi xoay người, từ trong hố xác đứng lên.

Phần lớn bọn họ đều cụt tay cụt chân, có thậm chí kẻ không có đầu, đi đường bảy rẽ tám ngoặt, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên, còn có kẻ nằm trên mặt đất dùng hai cánh tay bò, tất cả đều nhào về phía Nhân Tiêu Vương đang phát cuồng.

Nhân Tiêu Vương chém một trảo về phía những xác chết sống lại đang xông tới, móng tay sắc bén đen xì kia lập tức xé rách cơ thể của xác sống thành hai đoạn, nhưng cơ thể bị xé kia vẫn cố chấp xông tới, nhào lên trên người của nó.

Ngay sau đó, thi thể thứ hai, thi thể thứ ba... Càng lúc càng có nhiều xác sống vây lại, tất cả đè ngã Nhân Tiêu Vương, bò lên trên thân thể của nó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️