Tiên Giả

Chương 102: Ra tay (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong chốc lát, ánh sáng màu đỏ trong mắt Nhân Tiêu Vương thu lại, nó dừng động tác, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Hình như linh trí của Nhân Tiêu Vương này có gì đó không ổn?

Trong lòng hắn cảm thấy nghi ngờ.

Đúng lúc này, Nhân Tiêu Vương đứng dậy, đi về phía hồ máu.

Viên Minh nhíu mày, nhìn về phía vết khắc phù văn xung quanh hồ máu, mơ hồ cảm thấy sau khi Nhân Tiêu Vương bước vào trong đó, sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng ngay khi Nhân Tiêu Vương sắp vượt qua từng phù sắt được chôn trên mặt đất, bước chân của nó chợt dừng lại.

- Bị nó phát hiện ra à?

Trong lòng Viên Minh thầm kinh ngạc.

Nhưng Viên Minh nhanh chóng phát hiện ra hắn quá lo lắng.

Sở dĩ Nhân Tiêu Vương dừng lại, dường như là vì màu đỏ như máu trong đôi mắt lại thu lại, dường như linh trí đã một lần nữa xảy ra vấn đề, mới dừng lại.

Chỉ một lát sau, nó đã bước một bước qua vết khắc phù văn, đi vào bên trong hồ máu.

Chẳng biết tại sao, Nhân Tiêu Vương bước vào nhưng những vết khắc phù văn kia không hề có phản ứng gì, không biết có phải không đạt tới điều kiện kích hoạt, hay nó vốn không phải nhằm vào Nhân Tiêu Vương?

Bất kể là loại nào, Viên Minh đều không định dính vào, chỉ muốn lặng lẽ nấp ở một bên, chờ nguy cơ qua.

Lúc này, hắn chú ý thấy máu loãng bên trong hồ máu kia sôi trào hơn mấy lần trước, vô số bong bóng máu bay lên, hoàn toàn che kín nửa người của Nhân Tiêu Vương, vẫn ngập đến cổ.

Xung quanh chỗ vết thương ở ngực nó bốc lên khói trắng, trong không khí tràn ngập ra một mùi máu thịt thối nát.

Từ trong hồ máu phát ra một tầng hào quang màu đỏ, vây quanh nó.

- Chẳng lẽ nó đang chữa thương?

Tuy Viên Minh không hiểu, nhưng có thể đoán ra được phần nào.

Chờ giây lát, mực nước trong hồ máu giảm xuống nghiêm trọng. Máu thịt chỗ vết thương trông dọa người lộ ra trên ngực Nhân Tiêu Vương không ngờ đã được bù đắp chữa trị.

Máu thịt bị thiêu đốt trên người nó tự nhiên cũng được chữa trị, lớp da trên toàn thân khô vàng như nến, thoạt nhìn giống như một xác chết khô quắt vì phơi nắng phơi gió nhiều năm.

- Năng lực khôi phục thật mạnh!

Khi thấy thương thế của nói đã hồi phục lại như cũ, trong lòng Viên Minh nhất thời nặng nề, càng lo lắng hơn.

Lúc này, hắn chỉ mong Nhân Tiêu Vương chữa trị vết thương xong, có thể rời đi.

Lông trên thân Nhân Tiêu Vương còn chưa mọc ra, cơ bắp toàn thân dần dần căng lên, gương mặt cũng khôi phục lại đường nét ban đầu, thoạt nhìn cuối cùng lại giống như gương mặt một người thanh niên với sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng.

Nếu không phải bởi vì con mắt lồi ra ngoài, gương mặt méo mó, gương mặt này không ngờ lộ ra vài phần oai hùng tuấn lãng.

Không biết tại sao, trong lòng Viên Minh chợt kinh ngạc, hắn tin chắc mình đang xem thấy mặt một người, mặt của một người thanh niên.

- Tại sao có thể như vậy được? Lẽ nào Nhân Tiêu Vương này là người ngụy trang ra? Hoặc nói... Là do người biến thành?

Trong đầu của hắn không khỏi xuất hiện những ý niệm này.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ như vậy, chợt nghe Nhân Tiêu Vương trong hồ máu phát ra một tiếng gào thét thê lương, đột nhiên đứng phắt dậy, giơ móng cào về phía ngực mình.

Viên Minh nghe tiếng vội vàng nhìn qua, chỉ thấy máu thịt mới mọc ra ở ngực của Nhân Tiêu Vương không ngờ có thể thối rữa với tốc độ trông thấy, thịt thối nhanh chóng từ tím biến thành đen và rơi ra, một lần nữa lộ ra lỗ máu đáng sợ kia.

Không chỉ có vậy, máu thịt xung quanh lỗ máu cũng bị lây nhiễm, đang dần dần thối rã, tróc từ trong ngực nó ra.

Hai móng của Nhân Tiêu Vương cào về phía ngực mình giống như phát điên, xé thịt thối ở chỗ đó xuống, giãy dụa muốn thoát khỏi hồ máu.

Nhưng vào lúc này, vết khắc phù văn xung quanh hồ máu kia lại đột nhiên sáng lên.

Chỉ thấy dưới mặt đất có từng đốm sáng màu đỏ phát ra, phù văn được khắc mặt đất liên kết với nhau, hình thành một pháp trận kỳ lạ phát ra ánh sáng màu đỏ.

Xuyên qua mặt đất, Viên Minh nhìn thấy từng chữ viét phù lục cổ xưa lại mơ.

Hắn bất ngờ phát hiện ra, những văn tự này không phải là chữ viết của Nam Cương, thoạt nhìn ngược lại giống như chữ viết của Trung Nguyên.

Chỉ có điều hình thái của mỗi chữ viết đều khác với trong ấn tượng của Viên Minh, đều phát sinh vặn vẹo biến dạng, thoạt nhìn giống như chữ và hình vẽ đan xen, phiền phức lại thần bí.

Phù văn sáng lên, đồng thời từng ánh sáng đỏ sậm trên pháp trận đều uốn lượn thò về phía Nhân Tiêu Vương ở giữa trận, giống như từng sợi dây xích quấn ở trên cổ của nó.

Dây xích đỏ như máu quấn tới, trên mặt Nhân Tiêu Vương lập tức lộ ra biểu cảm cực kỳ đau đớn, trong miệng phát ra từng tiếng gào thét điên cuồng và phẫn nộ, hai tay không ngừng xé rách dây xích đỏ như máu đang quấn ở trên cổ mình.

Nhưng hai móng của nó vừa tiếp xúc tới sợi dây xích, lại giống như chạm tới bàn ủi nung đỏ, lập tức rụt lại.

- Ô Ô...

Trong miệng Nhân Tiêu Vương phát ra từng tiếng nức nở, trong đôi mắt có ánh sáng đỏ như máu không ngừng lập lòe.

Viên Minh thấy nó bị nhốt, biết thời cơ đã đến, lập tức muốn xoay người thoát đi.

Lúc này, trong đầu của hắn lại đột nhiên vang lên giọng nói thần bí kia:

- Nhanh đi... chém... cái đầu của nó.

Viên Minh nghe vậy, không lập tức di chuyển mà quan sát xung quanh, vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của người thần bí kia.

- Không ra tay nữa... Pháp trận... không nhốt được hắn... Ngươi chạy ra khỏi hang động... Không trốn được tới mặt đất... Vậy... Chết.

Giọng nói kia càng thêm cấp thiết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️