Tiên Giả

Chương 101: Tán loạn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lúc đám người vọt tới trước, Ba Đạt lùi về phía sau, một mực lùi tới lối ra, sau đó chui vào và chạy trốn mà không hề quay đầu lại.

Nhân Tiêu Vương lao tới trước người thanh niên cao lớn này, giơ một tay lên vỗ về phía hắn.

Boong.

Một tiếng chuông nặng nề vang lên, ánh sáng hoàng kim trên toàn thân người thanh niên dao động, ảo ảnh chuông vàng không ngừng lay động, nhưng không bị lập tức vỡ nát.

Người thanh niên cao lớn ở trong chuông vàng mờ ảo rên lên một tiếng, trong hai tai có máu chảy ra, lập tức mất thính không nghe được gì nữa.

Tuy nhiên, hắn mượn ánh sáng chuông vàng, nhìn thấy chỗ ngực của Nhân Tiêu Vương không ngờ có một lỗ thủng cực lớn, xuyên qua cả ngực, hiển nhiên đã bị thương rất nặng.

- Nhanh lên, nó bị thương nặng, phát động đại trận phóng ra Viêm Hỏa, đốt chết nó đi.

Người thanh niên cao lớn hô lớn, trong miệng đã đầy máu.

Hắn nói xong, lập tức lùi về phía sau, lùi đến bên ngoài vòng vây.

Đám người bao vây xung quanh cuối cùng đã đúng đúng chỗ, trong đó có tám người, từng người lấy từ trong người ra một lá cờ nhỏ màu đỏ hình tam giác, rót pháp lực vào trong đó.

Trên lá cờ nhỏ màu đỏ phát sáng, một khí tức nóng bỏng từ trong đó lan tràn ra.

Trong chớp mắt tiếp theo, tám lá cờ nhỏ đồng thời phun ra ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hóa thành từng con Hỏa Mãng lớn bằng cánh tay xông về phía Nhân Tiêu Vương.

Toàn thân Nhân Tiêu Vương có lửa bốc lên, lập tức bị cháy.

Ngọn lửa thiêu đốt hừng hực thiêu đốt, hơi nóng nướng cho cả hang động khô ran. Vác đá lâu ngày không gặp ánh mặt trời cũng truyền đến từng tiếng nứt vỡ.

Tiếng kêu thảm thiết của Nhân Tiêu Vương vang vọng ở trong hang động, khiến người ta nghe cũng cảm giác da đầu tê dại.

Mười mấy hơi thở sau, linh lực trên lá cờ tam giác tiêu hao hết, ngọn lửa của Viêm Hỏa Đại Trận dần dần giảm xuống, sau đó biến mất.

Trong hang động nhanh chóng tối lại, Viên Minh nhíu mày nhìn về phía Nhân Tiêu Vương.

Chỉ thấy thân hình còng xuống, hai tay vây quanh, lông trên toàn thân đều bị thiêu đốt, cả người thoạt nhìn giống như một khúc than đen, trên thân còn có tia lửa lập lòe, bốc lên mùi cháy khét.

- Chết rồi à?

Viên Minh hơi bất ngờ.

- Ha ha, chết rồi, Nhân Tiêu Vương bị chúng ta giết chết rồi.

Một người thanh niên gầy gò vui mừng kêu lên.

- Cũng không lợi hại như trong tưởng tượng...

Một người khác cười nói, hoàn toàn quên mất dáng vẻ lúc trước mình sợ đến mức tè ra quần.

- Lần này nhờ có Thanh Xuyên sư huynh, nếu không phải sư huynh tranh thủ thời gian cho chúng ta, chúng ta sẽ không kịp phát động Viêm Hỏa Đại Trận.

Cuối cùng, có người nói ra lời công bằng.

Lúc này, những người khác đều lấy lòng người thanh niên cao lớn kia.

Người thanh niên cao lớn vừa lau vết máu bên khóe miệng, vừa xua tay với mọi người với dáng vẻ không muốn kể công.

- Lần này là mọi người đồng tâm hiệp lực, ta...

Hắn còn chưa nói hết, một cái đầu lại đột nhiên bay tới, máu phun lên phía trên hang động giống như suối, tiếp theo bắn lên mặt các đệ tử xung quanh.

Cảm nhận được cảm giác ấm nóng của máu, những người khác còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại nghe Trần Uyển hét lớn một tiếng:

- Không tốt! Nhân Tiêu Vương còn chưa chết, mọi người chạy mau!

Vừa dứt lời, nàng làm đầu tàu gương mẫu, xoay người xông vào trong lối đi.

Khôn Đồ lúc trước bị một đòn đánh ngã, cũng lặng lẽ thiêu đốt một phù lục màu vàng đất, cơ thể bỗng chốc chui xuống dưới đất, biến mất không thấy.

Vào giờ phút này, nỗi khiếp sợ của những người khác khủng hoảng được phóng đại lên rất nhiều, , tất cả chen chúc chạy về phía đầu lối ra.

Từng cây đuốc bị bọn họ ném trên mặt đất, một bóng dáng đỏ như máu hiện lên, ngọn lửa tắt, tất cả hang động lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối.

Từng tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết vang lên, kéo dài mãi.

...

Qua rất lâu sau, cả hang động cuối cùng yên tĩnh trở lại.

Viên Minh vẫn trốn tại chỗ, hai tay che miệng của mình, thậm chí không dám thở mạnh.

Trong bóng tối, bỗng nhiên truyền đến những tiếng động khẽ.

Hắn cố gắng bình tĩnh, tập trung tinh thần, ngưng tụ tâm thần vào hai mắt, nhìn về phía trong hang động.

Chỉ thấy trong hang động vốn không mấy rộng rãi, lúc này hoàn toàn ngổn ngang, khắp nơi trên mặt đất đều là những phần tay cụt chân cụt bị nghiền nát, trên vách đá và trần đá lưu lại những vết máu hỗn loạn.

Mùi máu tươi nồng nặc đã hoàn toàn át đi mùi hôi thối của xác chết.

Toàn thân Nhân Tiêu Vương bị cháy đen nhuộm đầy vết máu, đang kéo hai thi thể không lành lặn đi về phía hố xác.

Mỗi bước đều kèm theo tiếng thi thể ma sát với mặt đất, không ngừng kích thích thần kinh của Viên Minh.

Để tránh tình trạng đầu óc lại đau đớn, choáng váng, Viên Minh nhìn một lát thì nhắm hai mắt lại, yên tĩnh tu dưỡng.

Qua một hồi lâu, tiếng kéo thi thể dừng lại.

Viên Minh lập tức ngưng tụ thị lực, tìm kiếm bóng dáng của Nhân Tiêu Vương.

Sau khi nhìn một lượt, hắn phát hiện ra Nhân Tiêu Vương đang khom lưng quỳ bên cạnh hố xác, cúi đầu nhìn gì đó.

Ngay sau đó, chỉ thấy nó há miệng phun ra, viên trân châu màu đen hiện ra, trên đó phóng ra hào quang màu đen, không ngờ từ trong đó sinh ra một lực hút mạnh.

Chỉ một thoáng, trong hố xác dâng lên từng tầng sương mù màu đen, từng ảo ảnh tàn hồn mơ hồ từ trong đó chậm rãi bay ra, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khủng hoảng giãy giụa, hiển nhiên là bị mạnh mẽ rút ra.

Bất kể những ảo ảnh giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn khó có thể chống lại lực hút của viên trân châu màu đen kia, tất cả đều bị xé thành từng mảnh, từng điểm dung nhập vào trong viên trân châu màu đen.

Nhân Tiêu Vương há miệng hút một cái, một lần nữa nuốt viên trân châu màu đen vào trong cổ họng, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ tươi. Nhưng ngay sau đó, tia sáng kia thu lại, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Lúc này, Nhân Tiêu Vương đột nhiên làm một động tác khiến Viên Minh hơi bất ngờ.

Chỉ thấy hai tay nó ôm lấy đầu mình và lắc mạnh, lại giống như đang trút ra tâm trạng ảo não vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️