Tiên Giả

Chương 100: Tán loạn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Khôn Đồ sư huynh, hắn không phải là Nhân Tiêu, ngươi còn kêu đánh kêu giết, không cảm thấy mình quá đáng sao?

Trần Uyển nhíu mày, không nhịn được nói.

- Hắn chỉ là một Phi Mao thú nô thôi, chỉ trách hắn không quản được cái miệng của mình, tự mình tìm chết.

Khôn Đồ trừng mắt với Viên Minh, nói.

- Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, bảo hắn dẫn đường, chúng ta nhanh chóng đi tìm Nhân Tiêu Vương. chỉ cần chúng ta có thể giết nó, xem như chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt mức trong cuộc thí luyện lần này, không chừng tất cả đều có hi vọng tiến vào nội môn.

Người thanh niên cao lớn kia cười nói.

- Lối đi này không có ngã rẽ nào, các ngươi cứ đi thẳng vào bên trong là được, sẽ không đi nhầm.

Viên Minh lập tức nói.

Người thanh niên cao lớn nghiêm mặt, nhếch miệng nói:

- Ngươi không dẫn đường thì chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng phải giết cũng được sao.

Viên Minh nghe vậy, đành phải đáp ứng.

Hắn nhận lấy cây đuốc từ trong tay một người trong đó, đi ở phía trước, dẫn theo đám người quay về.

Bọn họ đi rất lâu, khi tới gần hang động kia, đám người đều dần dần ngửi được mùi máu tươi và mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, mỗi người bất giác không nói chuyện nữa, bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Trong đội ngũ này, ngoài Viên Minh còn có mười bảy mười tám người, xem ra đều là người xuất sắc trong các đệ tử ký danh, cộng thêm người đông thế mạnh, mặc dù ít nhiều có vài phần cuồng vọng nhưng đều không ngốc.

Khi đi tới lối vào hang động, tất cả bọn họ đều bất giác ngừng lại, sai Viên Minh đi vào trước.

Viên Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vào trước.

May mà trong hang động vắng vẻ, Nhân Tiêu Vương chưa trở về.

Hắn giơ cây đuốc dò xét một lượt ở bên trong, nhìn rõ các góc lúc trước không có cách nào nhìn thấy một lần nhưng không thể tìm được sự hiện hữu của kẻ truyền âm cho hắn lúc trước, lại phát hiện trên mặt đất của hồ máu kia có thêm từng vết khắc phù văn, mơ hồ vây quanh cả hồ máu.

Trong lòng Viên Minh tin chắc, khi mình chôn phù sắt hình tam giác lúc trước, trên mặt đất còn chưa có những vết khắc phù văn này, hiển nhiên nó mới được khắc sau khi hắn rời đi.

- Nhân Tiêu Vương không ở đây, bên trong tạm thời không có nguy hiểm.

Viên Minh nhìn ra phía bên ngoài và kêu lên.

Hắn nói dứt lời, chờ đủ thời gian một nén hương, mới có người đi vào hang động.

Sau đó, đám người nối đuôi nhau đi vào, khi thấy bên trong không có nguy hiểm, bọn họ cũng to gan hơn, bắt đầu kiểm tra mọi nơi.

- Nhân Tiêu Vương đâu? Nó ở đâu?

Có người dò hỏi.

- Xem ra là chạy trốn?

- Tìm thử xem có còn hang động nào khác khác?

Người thanh niên cao lớn hô to, có vẻ là người dẫn đầu.

Khôn Đồ lại vô tình hay cố ý tới gần Viên Minh.

Trong lòng Viên Minh đã đề phòng, bước chân đi chuyển, trước sau vẫn giữ một khoảng cách với hắn.

Đúng lúc này, hang động bên kia bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét thảm.

Đám người còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một cái đầu to, "nhanh như chớp" lăn đến bên chân của đám người.

Ngay sau đó, trong hang động tối tăm bỗng nhiên có một cái bóng đỏ bay qua.

Nam tử cao gầy chế giễu Viên Minh lúc trước chỉ kịp phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, nửa cơ thể đã bay lên, mang theo máu văng ra khắp nơi.

- Nhân Tiêu Vương, là Nhân Tiêu Vương...

Không biết ai dẫn đầu hô lên một tiếng.

Các nơi trong hang động đều có ánh sáng với màu sắc khác nhau phát ra, những đệ tử ký danh môn kia đều kích phát pháp khí hộ thân của từng người, lùi về một hướng khác.

Một tay Viên Minh cầm lấy cây đuốc ném về phía Khôn Đồ, xoay người chui vào trong bóng tối, dựa vào ưu thế biết rõ tình hình hơn những người khác nhanh chóng ẩn nấp thân hình.

Bị cây đuốc thu hút, bóng dáng của Nhân Tiêu Vương lóe lên, lại nhào về phía Khôn Đồ.

- Viên Minh!

Khôn Đồ tức giận, vội vàng phát động pháp lực, một miếng ngọc bội màu xanh biếc treo trên người lập tức phát ra ánh sáng ôn hòa, bao phủ quanh người hắn.

Cùng lúc đó, hắn cũng nghiêng người né tránh Nhân Tiêu Vương tấn công tới trước mặt.

Nhưng trong lúc hai bên lướt qua nhau, Nhân Tiêu Vương bỗng nhiên đảo ngang cánh tay qua, cánh tay đầy cơ bắp khô quắt và lông dài đập mạnh lên trên người hắn.

Ánh sáng màu xanh trên người Khôn Đồ chợt sáng mạnh, tiếp theo "Rắc" một tiếng vỡ nát, cơ thể lăn tròn, ngã văng ra ngoài.

Lúc này mới vừa đôi mặt, đám người thậm chí còn không kịp nhìn thấy rõ dáng vẻ của Nhân Tiêu Vương, đã có mấy người liên tiếp tử thương. Điều này làm cho đám đệ tử ký danh môn vốn đầy ý chí chiến đấu sục sôi lúc trước lập tức không giữ được tâm thần.

- Không ngăn cản được, pháp khí hộ thân thậm chí không đỡ nổi một đòn.

- Quá mạnh mẽ, nó quá mạnh mẽ...

Đám người vừa khủng hoảng gào thét, vừa lùi về phía sau, bất tri bất giác chen chúc lại một chỗ.

- Ngu ngốc, tất cả đều tản ra, đừng chen vào một chỗ nữa.

Người thanh niên cao lớn phẫn nộ hét lên một tiếng.

Hắn vừa dứt lời chỗ, Nhân Tiêu Vương đã nhào về phía bọn họ.

- Tất cả mọi người dựa theo kế hoạch chúng ta thương lượng lúc trước để đứng vào đúng vị trí của mình, nhanh chóng bố trí Viêm Hỏa Khốn Sát Trận.

Người thanh niên cao lớn hô to.

Lúc này, mọi người mới thoáng bình tĩnh lại, vội vàng tản ra xung quanh.

Người thanh niên cao lớn chắp hai tay lại trước ngực, trong lòng bàn tay mang theo một lá phù màu xanh, phù văn phía trên như viết như vẽ, phác họa ra hình dáng của một cái chuông đồng.

Chỉ thấy lá phù màu xanh ở trong lòng bàn tay hắn bốc cháy, xuất hiện một làn khói xanh. Tiếp theo, từ trong đó tuôn ra từng ánh sáng màu vàng gần như trong suốt, ngưng tụ thành một cái chuông đồng mờ ảo với hào quang màu vàng mờ ảo, bao phủ xung quanh hắn.

Người thanh niên chủ động tiến lên một bước, ngăn cản Nhân Tiêu Vương, tranh thủ thời gian cho người khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️