Tôn gia treo đèn trắng, gia chủ bị nổ tung mà chết.
Đây là tin tức về gia tộc lớn nhất cũng giàu có nhất ở Lạc Việt quận đang được nghị luận xôn xao.
Lần trước Tô Đình kiên cáo với Tôn gia, dư âm vừa mới hạ xuống, sau đó lại có tin Tôn gia bị mất trộm, hôm nay chuyện mất trộm án mới qua, lại đến chuyện Tôn gia chủ bị nổ chết.
Điều này khiến bách tính giữa phố phường nghị luận càng nhiều.
Đa số lời nghị luận vẫn không tránh khỏi sự bất mãn của bách tính nghèo khó đối với gia đình phú quý.
Tôn gia chủ bị nổ tung mà chết, đối với bách tính trên phố phường thì đây chỉ là một đề tài nghị luận, thế nhưng đối với những gia tộc khác ở Lạc Việt quận thì đây lại là một tia sấm sét giữa trời quang.
Tôn gia truyền thừa nhiều năm, trước một đời này vốn đã dần suy thoái, sau đó là vị gia chủ này kế nhiệm, mới khiến Tôn gia lần thứ hai quật khởi, một lần nữa trở thành quái vật khổng lồ khiến người ta ngước nhìn, chỉ là chẳng biết vì sao mấy năm trước, thực lực Tôn gia bị tổn thất lớn, mới ngã xuống.
Nhưng Tôn gia bây giờ vẫn dựa vào vị gia chủ này chống đỡ.
Không có vị gia chủ này, sợ rằng Tôn gia không còn là Tôn gia bây giờ.
Rốt cuộc sản nghiệp ở bên ngoài của Tôn gia đều do vị gia chủ này tự mình nắm giữ.
Dù sao ở bên ngoài, Tôn gia đã kết oán với rất nhiều người khác, chỉ vì kiêng kỵ vị Tôn gia chủ này nên mới không trả thù.
Bây giờ xảy ra chuyện này, không nói tới địa vị của Tôn gia ở Lạc Việt quận, chí ít ở bên ngoài, nhất định sẽ bị tổn hại.
. ..
Đường gia.
“Xem ra lần này Tôn gia sẽ nguyên khí đại thương.”
“Tôn gia chiếm Lạc Việt quận, danh tiếng không gì sánh được, sau lần này, Đường mỗ ta có lẽ có thể để Đường gia thay vào đó.”
Giọng nói của Đường gia chủ từ bên trong truyền ra, khá là vui sướng, giống như tảng đá áp chế nhiều năm đã vỡ nát.
. ..
Phương gia.
Phương Khánh hơi nhắm mắt, thấp giọng nói: “Tôn gia chủ bị nổ chết bỏ mình?”
Sư gia gật đầu nói: “Có người nói là ốm chết, bị ác bệnh quấn người, tử trạng thê thảm, nhưng căn cứ vào tin tức thu được thì không có ngoại thương, cũng không bị nội thương, không có dấu vết bị người giết chết. Hơn nữa, Tôn gia đến nay vẫn im lặng, chỉ xử lý tang sự, mà không báo quan, chúng ta cũng không nhúng tay được.”
Phương Khánh cười khổ tiếng, nói: “Làm sao nhúng tay được?”
Nói xong, hắn ta xoa xoa trán, hai ngày nay sự vụ ở nha môn vốn bận rộn, vốn định hôm nay đi tìm Tô Đình, khuyên bảo một phen, để hắn thu tay lại một ít.
Nhưng hắn ta còn chưa lên đường, Tôn gia chủ đã bị nổ chết bỏ mình.
“Nổ chết bỏ mình? Ác bệnh quấn người? Tử trạng thê thảm?”
Phương Khánh nhìn sư gia, thấp giọng nói: “Cùng là người tu hành, phong cách hành sự của người này có thể hung hãn hơn Tùng lão rất nhiều.”
Tô Đình là người tu hành, có bản lĩnh thi pháp cũng chẳng có gì lạ.
Tôn gia cùng Tô gia mới vừa kiện cáo một trận, hơn nữa còn có ân oánv, phụ mẫu Tô gia đều đã bỏ mình.
Phương Khánh sớm đã đoán ra rằng Tô Đình sẽ không giảng hoà.
Nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp làm như vậy.
Tôn gia chủ cứ ốm chết như thế.
Nhưng thực sự là ốm chết sao?
Phương Khánh không biết.
Nhưng trong lòng hắn ta không tin rằng Tôn gia chủ có thanh danh hiển hách kia lại ốm chết như vậy.
. ..
Viên phủ.
Viên Khuê nghe tin tức bên ngoài, trầm mặc không nói.
Năm đó ân sư hắn vững tin quỷ thần, thích xem phong thuỷ.
Nhưng khi đó bởi hắn đọc sách biết chữ nên không tin thuật quỷ thần, chỉ nghĩ đó là mấy ảo thuật lừa người, giả thần giả quỷ.
Sau đó ân sư vứt bỏ thê tử, vào núi tu đạo, hắn ta lại càng căm ghét.
Rồi sau đó, hắn ta tuỳ tùng theo vị nho sinh kia, lại càng không thích người tu đạo có thể gây họa cho gia quốc.
Dù những năm trước hắn ta thật sự gặp được một số đạo nhân hiểu được thi pháp, nhưng đều bị hắn ta một đao chém thành hai nửa.
Hắn ta có không lòng tin, lại không thích, mà sau này từng chém giết nhân vật như vậy nên những năm gần đây, trong lòng hắn ta không hề kính nể gì loại nhân vật tu hành này.
Bây giờ hắn ta tức giận chính là biết rõ đối phương đang tùy ý làm bậy, nhưng lại không bắt được chứng cứ, không bắt được đuôi cáo của đối phương, hổ thẹn với tran phục bộ đầu của chính mình.
“Coi trời bằng vung.”
Sắc mặt Viên Khuê âm trầm như mực.
Hắn ta đứng chắp tay, không ngừng đi lại, trong miệng lại lẩm bẩm: “Coi trời bằng vung!”
. ..
Thần miếu.
Hôm nay Tùng lão vừa dậy, mới rửa mặt xong xuôi đã nghe thấy Thanh Bình vội vã chạy đến, báo cáo chuyện Tôn gia chủ bị nổ chết.
“Nổ chết?”
Tùng lão im lặng.
Hôm qua mới nói chuyện với Tô Đình về vị Tôn gia chủ này, hôm nay lại nghe được tin tức Tôn gia chủ nổ chết.
“Chính là bị ác bệnh nổ chết, có người nói khi lên cơn bệnh, huyết khi xung lên não, khiến hai mắt nổ tung, sau đó huyết khí gián đoạn khiến tâm mạch đứt đoạn, khiến Tôn gia chủ mất mạng.”
Thanh Bình thấp giọng nói: “Tôn gia mời một lão y sư, lão đại phu kia chắc chắc là ốm chết, nên cũng không báo quan được.”
Tùng lão chậm rãi nói: “Đúng là không báo được quan, nhưng với năng lực của Tôn gia, không chừng sẽ báo tới Ty Thiên giám.”
Thanh Bình nhớ tới Ty Thiên giám, lại nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt biến thành nghiêm nghị, nói: “Mặt khác, trong hai ngày nay, Tôn gia mời một vị khách quý đến, người này có thân phận thần bí.”
Tùng lão khẽ nhíu mày, nói: “Điều tra ra thân phận của người này không?”
Thanh Bình thấp giọng nói: “Đang điều tra, nhưng có người nói khi Tôn gia chủ chết, người này ở ngay bên người, sau đó lại lập tức chạy trốn.”
Ánh mắt Tùng lão hơi ngưng tụ, nhếch miệng cười lạnh, nói rằng: “Vậy thì đơn giản.”
Thanh Bình hỏi: “Làm sao lại đơn giản?”
Tùng lão nói rằng: “Giải thích được cho việc này.”
Dứt lời, dường như Tùng lão nhớ tới cái gì, cười nói: “Cũng không thể nói là giải thích, Tô Đình tự tin rằng triển khai pháp môn giết người này, ngay cả Quốc Sư đương triều đều không tra được đến trên người hắn, lão phu cũng tin hắn.”
Thanh Bình nghe vậy lại càng trầm mặc.
Hắn tu hành trước Tô Đình, mà Tô Đình từ khi vừa bắt đầu tu hành, từng bước từng bước đi tới, hắn đều chứng kiến tận mắt.
Hiện nay bản lĩnh của Tô Đình dĩ nhiên đã cao đến trình độ này.
Dù tâm tình hắn vững vàng, cũng vẫn có chút cảm giác phức tạp.
Lại nghĩ tới ngày đó, bởi vì chuyện về biểu tỷ mà Tô Đình lộ ra một khía cạnh khác, hắn không khỏi thở dài một hơi.
“Người khác không thể so sánh.”
Tùng lão khẽ thở dài: “Lão phu cũng không thể so với. . . Mấy chục năm tu hành, ngay cả hắn dùng phương pháp gì để chú sát Tôn gia chủ, ta cũng không nhìn ra dấu vết.”
Nói xong, Tùng lão thở dài một hơi, nói: “Hắn đã vượt qua ta.”
Từ trước đến giờ Thanh Bình luôn coi Tùng lão như thần linh, bây giờ lại nghe ông nói lời chấn động như vậy, tâm tư trong lòng lập tức lăn lộn, nhất thời không biết nói gì.
. ..
Tô gia.
Tô Đình nghe tin Tôn gia chủ bị nổ chết, cũng không kinh ngạc, chỉ nhếch miệng cười một tiếng.
Khi mũi tên thứ ba bắn trúng người rơm, hai ngọn đèn thắp trên dưới người rơm đã lập tức tắt đi, lúc đó hắn đã biết Tôn gia chủ đã không còn sinh cơ.
“Hắc hắc, khi ta thi pháp mà có thần tiên vậy xem bói thì không chừng có thể tính ra, nhưng bây giờ ta đã thi pháp xong, dù Văn thái sư năm đó đích thân đến bói cũng không có kết quả.”
Tô Đình nghĩ như vậy, trên mặt mang theo nụ cười, đi tới cửa.
Mà biểu tỷ đang ở cửa, cũng nghe được chuyện Tôn gia chủ bị nổ chết.
Năm đó Tôn gia đoạt cửa hàng của Tô gia, đã gián tiếp hại chết phụ mẫu Tô gia, lần trước lại hại Tô Đình, kiện cáo, cừu hận đã không cạn.
Tô Duyệt Tần chưa từng nghĩ tới báo thù, nhưng dù sao vẫn lo lắng Tôn gia sẽ không bỏ qua.
Bây giờ nghe nói người nắm quyền của Tôn gia bỏ mình, đầu tiên nàng chỉ thấy ngạc nhiên, sau đó lại có vẻ phức tạp, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như cũng có chút thở dài.
Nàng vốn tâm địa thiện lương, lần này rốt cuộc là một người chết, nên cũng không thể nói là vui mừng được.
Tô Đình nở nụ cười rồi nói: “Chết một người không liên quan, có gì đâu mà tỷ suy nghĩ nhiều? Chúng ta thu thập một phen, ngày mai rời Lạc Việt quận.”
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu.
Mà đúng lúc này, Tô Đình liếc mắt nhìn về phía cuối đường.
“Chà chà, vị này hẳn là tới để khởi binh vấn tội?”
* * *