Tôn gia.
Mấy ngày gần đây gia chủ bị bệnh, luôn mơ màng ngủ say, mà mời danh y khắp nơi tới khám đều đạt được kết quả không có gì khác nhau, chỉ nói là huyết khí thông suốt, cũng không có bệnh tật, chỉ là mạch tượng hỗn loạn nên buồn bực bất an, sau đó tinh thần uể oải suy sụp, chỉ cần dưỡng thần một quãng thời gian là được.
Sau đó khai phương thuốc cũng không có tác dụng lớn.
Tiếp đó, lại có danh y dùng tới dược liệu quý giá, ngay cả mấy dược liệu quý giá có niên đại đạt ba trăm, năm trăm năm bên trong Tôn gia cũng đều được lấy ra.
Những dược liệu này đều không ngoại lệ, đều có hiệu quả an thần tĩnh khí.
Được những dược liệu này tẩm bổ, Tôn gia chủ mới thỉnh thoảng tỉnh lại, nhưng đã số thời gian mỗi ngày vẫn mơ màng ngủ say.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tôn đều vô cùng hoảng loạn.
Trụ cột trong nhà ngã xuống, mà đại công tử vẫn đang ở kinh thành xa xôi, Đại phu nhân chỉ là nữ nhân, còn các tộc nhân chi nhánh khác của Tôn gia lại không tiện nói rõ.
Trong lúc nguy cấp này, đại công tử còn chưa trở về, gia chủ vẫn chưa khỏi hẳn, người nắm quyền hành bề ngoài là Đại phu nhân, nhưng kẻ bày mưu tính kế lại là đại quản sự.
Hôm nay, đột nhiên có một người cầu kiến.
Đến lúc này, đại quản sự mới nhớ tới vị cao nhân mà gia chủ mời tới kia, trong hôm nay sẽ đến, nhưng bởi vì gia chủ bị bệnh, trong lòng ông ta bồn chồn cuống quit nên đã quên mất việc này, không sắp xếp người đi đón tiếp.
Bây giờ vị cao nhân này lại tự mình tới cửa rồi.
Trong lòng đại quản sự hoảng sợ, cẩn thân căn dặn đám hạ nhân, rồi nói rõ với Đại phu nhân, người đến này không tầm thường, dù có là gia chủ ở đây cũng phải cung kính.
Đại phu nhân rùng mình, ra nghiêm lệnh với người trong phủ để tránh khỏi thất lễ.
Vào giờ phút này, trước cửa Tôn phủ.
Một người đứng chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Tôn phủ, vẻ mặt khẽ cau lại, cúi đầu xuống, lại nhìn tới hai con sư tử đá ở trước cửa uy vũ hùng tráng, trông rất sống động.
“Truyền thừa mấy trăm năm, còn có thể lưu lại trận pháp phong thuỷ từ thời tổ tông, giữ đến trình độ như vậy, các đời Tôn gia này tới nay cũng thật có tâm.”
Người này chắp hai tay sau lưng, thầm nói như vậy.
Người này có thân hình cao lớn khôi ngô, nhưng diện mạo lại nho nhã ôn hòa, mặc trang phục thư sinh, có khí độ như văn nhân, tuổi tầm bốn mươi, nhìn có vẻ đặc biệt trầm ổn.
Hắn ta đứng trước cửa Tôn phủ, nghe động tĩnh bên trong đầy vội vàng, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra mấy phần khinh bỉ.
Đúng lúc này, mới thấy đại quản sự Tôn gia vội vã dẫn người ra ngoài chào đón, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Trung niên nho sinh liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi chính là Tôn gia chủ?”
Đại quản sự vội vàng thi lễ, nói: “Bẩm tiên sinh, tiểu nhân chỉ là đại quản sự của Tôn gia, không phải là gia chủ.”
Trung niên nho sin hung dung nói: “Tôn gia thật kiêu ngạo, bản tọa từ phương bắc xa xôi vạn dặm mà đến, các ngươi không nghênh đón, để bản tọa phải tự thân đến trước cửa nhà ngươi cũng thôi đi. Nhưng hôm nay bản tọa đã đến trước cửa, gia chủ Tôn gia các ngươi vẫn còn kiêu ngạo, để một tên hạ nhân tới đón, thế này không khỏi quá kiêu ngạo rồi?”
Nói xong, hắn ta hơi phất tay áo, kình phong lập tức cuồn cuộn, hừ lạnh: “Đừng nói Tôn gia các ngươi bây giờ đã là sa sút, dù có là lão tổ Tôn gia các ngươi năm đó còn trên đời, gặp bản tọa đến cũng phải xưng hô là đạo hữu, ra ngoài cửa đón.”
“Tiên sinh!” Đại quản sự hoàn toàn biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, lập tức quỳ xuống, cái trán chạm đất, nói: “Tiên sinh chớ hiểu lầm, gia chủ vẫn kính trọng tiên sinh vạn phần, từ sớm đã lệnh tiểu nhân đi nghênh đón tiên sinh, chỉ là hai ngày trước gia chủ đột nhiên nhiễm bệnh, tinh thần uể oải suy sụp, đến nay vẫn thường thường ngủ say, lúc này mới không tới đón. Tiểu nhân tay chân vung về nên quên đi nghênh đón, nếu tiên sinh muốn trừng phạt thì hãy phạt tiểu nhân.”
“Ngươi chỉ là một kẻ hạ nhân, cũng xứng để bản tọa động thủ?”
Trung niên nho sinh cũng không kinh ngạc vì Tôn gia chủ bị bệnh, hiển nhiên đã sớm biết, chẳng qua lúc trước chỉ làm ra vẻ thôi, hắn ta nhìn vào trong Tôn gia, chậm rãi nói: “Mang bản tọa đi gặp Tôn gia chủ ngươi thôi, bản tọa biết chút thủ pháp luyện đan, cũng biết dược lý, có lẽ có thể cứu Tôn gia chủ này.”
Đại quản sự nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, vội nói: “Đa tạ tiên sinh cứu giúp.”
. ..
Trong nội đường Tôn gia.
Trung niên nho sinh đứng chắp tay, cẩn thận đánh giá, nhìn bố trí trong tổ trạch Tôn gia mấy trăm năm này, trong ánh mắt cũng có vẻ tán thưởng.
“Năm đó lão tổ Tôn gia có đạo hạnh không cạn, lão đích thân dựng trạch viện, kì thực cũng như động phủ.”
“Phong thuỷ trận pháp trong Tôn gia này, lúc toàn thịnh năm đó sợ là cũng không thua gì trận pháp hộ sơn của một môn phái tầm thường.”
“Chỉ là sau mấy trăm năm quang, cảnh tượng đã không giống lúc trước, tuy rằng các đời đều tu sửa, nhưng những nơi nhỏ bé đã có sự khác biệt, một chút sai biệt rất nhỏ này khiến uy năng trận pháp khác nhau một trời một vực.”
Trong lòng hắn ta suy đoán cách bố trí của trận pháp, cũng âm thầm tán thưởng.
Kỳ thực bàn về đạo hạnh, hắn ta không hẳn thua kém lão tổ Tôn gia năm đó bao nhiêu, chỉ là hai người không cùng thời đại mà thôi.
Đúng lúc này, hắn ta bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đại quản sự vội vã đi đến, khom người bái nói: “Tiên sinh, canh sâm đã hầm được rồi, đang có người cho gia chủ dùng, theo lệ ngày thường thì một lát sau, gia chủ có thể tỉnh lại.”
Trung niên nho sinh bình tĩnh nói: “Đi đi.”
Đại quản sự phất tay cho hai thị nữ hầu hạ bên cạnh trung niên nho sinh đi, sau đó dẫn đường, tiến về phía phòng ngủ chính.
Một đường cất bước, trong lòng đại quản sự vô cùng thấp thỏm bất an và sợ hãi.
Mà trung niên nho sinh kia lại thản nhiên tự đắc, ánh mắt bình thản, vừa đi vừa đánh giá xung quanh.
Chỉ lát sau đã đi đến phòng ngủ của Tôn gia chủ.
Trong phòng ngủ, có hai đại phu đã có tuổi và hai thị nữ đang hầu hạ.
Đại quản sự vừa đến, lập tức hỏi: “Gia chủ đã thức chưa?”
Vị đại phu già cả khẽ lắc đầu, nói rằng: “Theo đạo lý thì dược hiệu mạnh mẽ, có thể nâng cao tinh thần, chỉ cần gọi vài tiếng thì cũng là nên tỉnh rồi, nhưng hôm nay không biết tại sao, gia chủ vẫn còn ở mê man, gọi cũng không tỉnh, dù ngài ấy uống canh sâm xong cũng vẫn như vậy.”
Vị đại phu bên cạnh thấp giọng nói: “Vốn tưởng rằng là để gia chủ uống mấy lần, dược hiệu canh sâm không cao, nhưng đổi loại dược liệu nâng cao tinh thần cũng vẫn như thế.”
Đại quản sự lặng lẽ nhìn nho sinh kia, chỉ thấy vẻ mặt đối phương lạnh nhạt, trong lòng rùng mình, lại hỏi: “Có thể tăng thêm liều lượng hay không?”
Tuổi già đại phu lắc đầu nói: “Mấy ngày qua, gia chủ đã uống rất nhiều canh dược, đã là có chút vấn đề, cũng không phải là quá bổ không tiêu nổi, nhưng uống quá nhiều chính là việc tốt quá hoá dở. Còn nữa, hiện tại ngay cả gọi cũng gọi không tỉnh, những chén thuốc này không chắc sẽ lập tức có hiệu quả. . .”
Trong lòng đại quản sự hơi trầm xuống.
Mấy ngày trước gia chủ mê man, chỉ cần gọi một lần, uống canh dược nâng cao tin thân là có thể tỉnh dậy chốc lát, cũng có thể sắp xếp mấy việc ở Tôn gia.
Bây giờ vị đại nhân này đến rồi, gia chủ lại triệt để mê man?
“Tiên sinh ngài xem. . .” Đại quản sự chần chờ nói.
“Nhìn thấy rồi.” Trung niên nho sinh tiến về trước, ánh mắt hơi ngưng tụ, thấp giọng nói: “Thần trí mê loạn là bởi ba hồn bảy vía ly tán, không liên kết với nhau.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.
* * *