Trong thần miếu.
Tùng lão chắp hai tay sau lưng, đi trong viện.
Tô Đình đi sau cách nửa bước.
Thanh Bình cũng đi bên cạnh, hơi cúi đầu, lẳng lặng nghe hai người nói chuyện.
“Ngươi thật sự có thể an tâm, mở một tiểu điếm, làm ẩn sĩ ẩn nấp ở nơi trần thế?” Tùng lão đi tới ven hồ nước, nhìn gợn sóng nổi lên trên ao nước, dò hỏi.
“Đây là tự nhiên, cái gọi là thanh thanh thản thản mới là thật.” Vẻ mặt Tô Đình vô cùng nghiêm túc, nói: “Đọc những câu chuyện trong chốn võ lâm kia, những hào kiệt tung hoành giang hồ, dù có danh tiếng hiển hách cỡ nào, nhiệt huyết sôi trào đến đâu, cao cao tại thượng ra sao, sau khi trải qua vô số chuyện, cuối cùng đều nhìn rõ tất cả, sau đó cứ như vậy ẩn cư, trở thành người bình thường.”
Hắn ngửa mặt nhìn trời, cảm khái nói: “ Hiện nay ta đã sớm đạt đến cảnh giới như thế, khám phá hồng trần, bình yên sống qua ngày.”
Thanh Bình duy trì vẻ mặt bất biến, nhưng khuôn mặt thoáng co giật.
Tùng lão liếc hắn một cái, nói: “Ngươi khám phá hồng trần, sao không đi làm hòa thượng?”
Tô Đình buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thật ra vãn bối cũng có suy nghĩ này, nhưng không phải ta được Lôi Thần Thiên Tôn truyền thừa sao, đây đều là số mệnh an bài.”
Tùng lão lắc lắc đầu, nói: “Tiểu tử thúi, chỉ biết nói năng bậy bạ, ngươi có biết dù ngươi muốn làm nghề gì, nhưng khi mở cửa hàng này ra sẽ khiến chuyện tu hành của ngươi gặp trăm hại mà chỉ có một lợi.”
Tô Đình vò đầu nói: “Vì sao lại nói thế?”
Tùng lão nói rằng: “Cửa hàng làm ăn quá tốt, ngươi cần phải nhọc lòng thêm nhiều, không thể cố gắng tu hành. Cửa hàng làm ăn không tốt, không thể nuôi gia đình sống tạm, ngươi cũng phải nhọc lòng, không thể cố gắng tu hành. Có đúng như thế không?”
“Cũng không có cửa hàng, vãn bối muốn nuôi gia đình sống tạm đều không được.”
“Nhưng có cửa hàng, ngươi cũng chỉ có thể nuôi gia đình sống tạm.”
“Vì sao lại nói thế, Tùng lão không phải cũng nhọc lòng vì Thần Miếu sao?”
“ Thần Miếu của kão phu không thể so với cửa hàng của ngươi.”
Tùng lão liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Lão phu tu hành Thần đạo, hương hỏa bên trong thần miếu có thể phân ra mấy phần trợ giúp lão phu tu hành, còn có tiền nhan đèn của Thần Miếu, ban tặng hàng năm của Ty Thiên giám, đều có ích cho tu hành, nhưng cửa hàng của ngươi có ích lợi gì cho ngươi tu hành?”
Nói tới đây, Tùng lão lướt nhìn qua gương mặt Tô Đình, nhìn tới trên người Thanh Bình ở phía sau.
Hiển nhiên những câu nói này không chỉ nói với Tô Đình, mà còn là nói với Thanh Bình.
“Lợi ích duy nhất của cửa hàng này chỉ là có thể giải quyết một chuyện ngươi nuôi gia đình sống tạm thôi.”
Tùng lão nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, ánh mắt nhìn về phía Thanh Bình, nói: “Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, nhìn chung từ cổ chí kim, có vô số người tu tiên luyện đạo, có người tán đi gia tài bạc triệu, rồi vào núi tĩnh tu, cũng có người nhập thế tu hành. Nhưng người tu hành chân chính, lúc ban đầu tu luyện, khởi nguồn tu hành lại không có bao nhiêu người nghèo cả.”
“Đổi lại là tiều phu hay nông phu ở Lạc Việt quận, dù có nhặt được điển tịch tiên gia, có thể làm gì?”
“Thứ nhất là không biết chữ thì không thể tu hành.”
“Thứ hai, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nếu như không khắc khổ làm lụng, chính mình đều sẽ bị chết đói, nhưng mỗi ngày phải làm lụng vất vả, nào có công sức nhàn rỗi để nghiên cứu những con đường tu luyện này?”
“Tô Đình mơ hồ chính là rơi vào loại thứ hai này.”
Tùng lão từ từ phân tích ra.
Tô Đình gật gù, tràn đầy đồng cảm, kì thực cửa hàng của hắn chủ yếu cũng dùng để che dấu tai mắt người khác. Lúc này thấy Tùng lão như vậy để bụng, trong lòng Tô Đình không khỏi cảm động, muốn muốn mở miệng giải thích một phen.
Chỉ là không chờ Tô Đình mở miệng, đã nghe Thanh Bình dò hỏi: “Hắn không cầu đại phú đại quý, không cầu chuyện làm ăn thịnh vượng, chỉ muốn nuôi gia đình sống tạm, chỉ làm chút việc thôi, thời gian còn lại dùng để tu hành cũng không kém mà?”
Tùng lão nghiêng đầu nhìn Thanh Bình, khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên là không kém, nhưng cũng chỉ có thể như vậy. . . Tuy nhiên chỉ như vậy lại không có giúp ích cho việc tu hành, còn bị việc vặt trần thế quấn quanh người, nhân duyên dây dưa.”
“Khi thiên phú tương đương nhau, ngươi chỉ có thể mỗi ngày vận công tu hành, nhưng người khác còn có thể có các loại thiên tài địa bảo bổ ích, như vậy tốc độ tu hành so với ngươi sẽ càng nhanh hơn, đường họ đi so với ngươi sẽ càng xa hơn.”
“Từ cổ chí kim, dù kỳ tài ngút trời tới cỡ nào, cũng không có người nào có thể khẳng định sẽ đắc đạo thành tiên.”
“Nhìn Tổ Đình Đạo môn, chính là chân truyền Đạo Tổ, đệ tử trong môn càng là người xuất sắc, thiên tư thông minh, thuở nhỏ đã bắt đầu tu hành, pháp môn thượng đẳng, được trưởng bối giáo dục, có thiên tài địa bảo trợ giúp, được Tiên đan linh dược bổ dưỡng, mà có bao nhiêu người có thể thành tiên đắc đạo?”
“Nếu hắn cho rằng ở trong chốn trần thế kinh doanh một cửa hàng, mỗi ngày khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hô hấp thổ nạp, trải qua mấy chục năm, trước khi thọ tận có thể đạp phá Tiên đạo, vậy ngươi không khỏi quá tự đại rồi.”
Tùng lão nói bằng ngữ khí trầm trọng, giống như quát lớn.
Tô Đình vốn không phải thật sự lấy cửa hàng làm chủ, nhưng nghe Tùng lão nói thế, trong lời nói có ý gì đó, không khỏi hỏi: “Tùng lão có thể chỉ giáo?”
Tùng lão trầm giọng nói: “Hoặc là không làm, an tâm tu hành, tránh xa huyên náo. Hoặc là, chuyện tâm làm ăn lớn, lấy tài được lợi rồi dùng tài dưỡng đạo.”
Ông tiến lên vỗ vỗ vai Tô Đình, nói: “Tiền tài tuy là vật ngoài thân, nhưng lúc ban đầu tu luyện, hai chữ tiền tài tuyệt đối không phải cặn bã.”
Ban đầu Tô Đình tu hành, từng trải qua quẫn cảnh “Một phân tiền làm khó anh hùng hán”, lúc này hắn tràn đầy đồng cảm, nói: “Không tài không đủ để dưỡng đạo, vãn bối hiểu rõ.”
Tùng lão gật đầu nói: “Hiểu rõ là tốt, chỉ sợ ngươi không nghe lão phu nói, tự cho mình quá cao. . .”
Nói tới đây, Tùng lão thoáng nghiêng người, nhìn về phía Thanh Bình, nói rằng: “Lão phu tu Thần đạo, không giống với các ngươi, trong số những người tu tiên các ngươi, chỉ cần tĩnh tâm, an thần, dưỡng khí, tu thân, bớt kiêu căng, bớt nóng nảy, xa náo động, rời ồn ào. . .”
“Ngươi nếu là người khốn cùng, phải nuôi gia đình sống tạm, làm sao có thể yên ổn như vậy? Đang ở trần thế, làm sao có thể rời xa huyên náo ồn ào?”
“Hơn nữa, tĩnh tâm luyện khí, lúc đầu vẫn chưa thể ích cốc, ngoại trừ ẩm thực chắc bụng ra, còn cần có rất nhiều dược liệu bổ ích, vận chuyển tinh khí, bổ khí huyết, thúc đẩy tinh lực, mới có thể tiến tới hành khí.”
“Cái gọi là luyện tinh hóa khí, nếu cả khí huyết của ngươi đều suy yếu thiếu hụt thì sao có trợ giúp luyện khí?”
“Nếu đệ tử đại phái thì cũng thôi, nhưng các ngươi chỉ là tán tu, không có chỗ nương tựa, chỉ dựa vào tự thân.”
“Nếu sau này Tô tiểu tử giống như vậy, mỗi ngày cần mẫn khổ nhọc, một ngày không làm thì hôm đó không thể ăn no, thế thì làm sao có thể an tâm tu hành?”
Tùng lão nhìn Thanh Bình, từ từ nói ra.
Thanh Bình đột ngột sinh ra cảm xúc, khom người nói: “Đệ tử hiểu rõ.”
Tô Đình khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng quái dị, hắn đưa tay vuốt nhẹ cái cằm trơn bóng, luôn cảm thấy tình huống có chút không đúng.
Tùng lão nói những lời “Không tài không đủ để dưỡng đạo” này, dường như không phải dùng để nhắc nhở hắn, mà dùng để giải thích cho Thanh Bình.
Mà chính mình chỉ bị Tùng lão tiện tay bắt tới, làm ví dụ phản diện?
Chính mình có vẻ giống như hơi tưởng bở?
Phát hiện Tô Đình mình vô tội, ánh mắt nhìn Tùng lão nhất thời trở nên u oán lại đầy oan ức, trong lòng thầm nghĩ: “Vì cho thuyết giáo cho Thanh Bình một phen, lại coi ta là ví dụ phản diện chứ?”
Tô Đình thấy mình rất vô tội, nhưng dựa vào lời Tùng lão nói cũng hiểu rõ, dù Thanh Bình là đệ tử Tùng lão nhưng không tu luyện theo Thần đạo, mà lại tu luyện Tiên đạo, con đường tu hành không giống Tùng lão.
Bây giờ tuy rằng có ý nhắc nhở Tô Đình, nhưng đa số chính là muốn giáo dục Thanh Bình.
Mà lúc này, Tùng lão lại nới với vẻ cảm thán: “Dù cho không nói tới những đệ tử tiên tông kia, ngươi xem hiện nay Quốc Sư ở Ty Thiên giám, đường đường là chân nhân, thiên phú rất cao, nhưng cũng vẫn muốn dựa vào trong triều đình, dựa vào quốc khố, dựa vào quyền thế để vơ vét thiên tài địa bảo.”
“Nhưng mặc dù hắn đường đường là chân nhân, là Quốc Sư một triều, cũng nào có tự tin dám nói có thể đắc đạo thành tiên?”
“Đạo hạnh chân chính cao đến mức độ nhất định, ngược lại cũng không đến nỗi phiền nhiễu vì tài vật phàm trần, nhưng ban đầu tu hành, tiền tài lại là vật không thể miễn.”
“Thậm chí, đến khi đạo hạnh cao thâm lại càng chú trọng phương diện này.”
“Ví dụ như. . .”
Tùng lão dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết nhà nào ở Lạc Việt quận là giàu có nhất sao?”
Tô Đình cùng Thanh Bình đưa mắt nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc.
Danh môn vọng tộc lớn nhất Lạc Việt quận tự nhiên chính là Tôn gia, gốc gác sâu nhất, truyền thừa lâu nhất, tài lực cũng hùng hậu nhất.
Nhưng Tùng lão hỏi vấn đề này, có phải là có thâm ý khác? Hay là nói đáp án rõ ràng kia, kỳ thực lại không phải sự thật? Nhà giàu nhất Lạc Việt quận này là một nhà khác?
Tô Đình ngẫm nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện xưa, ánh mắt sáng lên, nói: “Căn cứ vào rất nhiều chuyện xưa, chân nhân bất lộ tướng, giữa ruộng đồng giữa giấu Kỳ Lân, Giao Long ẩn trong ao nước, chẳng lẽ mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này, người có nhiều của cải nhất, chính là lão nhân gia ngài luôn luôn mộc mạc đơn giản?”
Trong chớp mắt, trong đầu Tô Đình chuyển qua vô số ý nghĩ.
“Chẳng lẽ trong tòa thần miếu này giấu diếm bảo tàng?”
“Chẳng lẽ trước đó lão nhân gia ngài là đạo tặc sông lớn, tích lũy được một món tiền bạc, phú khả địch quốc?”
“Chẳng lẽ. . .”
Không đợi Tô Đình nói xong, sắc mặt Tùng lão đã đen như than đột nhiên quát lớn: “Câm miệng!”
Thanh Bình ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, giống như không nghe thấy gì.
Tô Đình thở dài, nói: “Xem ra không phải.”
Tùng lão hừ một tiếng, nói: “Nhà giàu có nhất ở Lạc Việt quận, chính là Tôn gia, người mù cũng nhìn ra được.”
Tô Đình sờ sờ mặt, lầu bầu nói: “Ta không phải là không bị mù sao?.”
Tùng lão lườm hắn một cái, thoáng phất tay áo, đi vòng quanh ao nước rồi chậm rãi nói rằng: “Trước đó lão tổ Tôn gia tu thành Âm Thần, chính là thượng nhân, hơn nữa trong số các thượng nhân cũng thuộc hàng đầu. Bản lĩnh của người này cao như thế, còn muốn xây dựng ra bộ tộc, tụ tập của cải, vơ vét bảo vật khắp nơi, để làm cơ sở cho chính mình tu hành. . .”
“Bây giờ vị Tôn gia chủ này, mặc dù nửa đời sau một lòng muốn tu tiên luyện đạo, nhưng cũng chưa từng có từ bỏ chuyện làm ăn của Tôn gia, vẫn tranh chấp cùng người khác, nguyên nhân chính là bởi vì hắn cũng rõ ràng, ngày sau nếu có tu hành, thì không thể thiếu của cải.”
“ Quốc Sư đương triều bây giờ, Tôn lão tổ năm xưa, có ai chỉ dựa vào một gian cửa hàng sống qua ngày?”
Tùng lão nhìn Tô Đình một mắt, nói: “Ngươi tự lo lấy.”
Hai mắt Tô Đình sáng lên.
Trần Hữu Ngữ mới vừa bị chính mình trộm tiền, Tùng lão lại nói với mình là trong Tôn gia có rất nhiều.
Hóa ra ngày hôm nay, Tùng lão đến giựt giây mình đi trộm Tôn gia?
* * *