Tiên Đình Phong Đạo Truyện (Dịch)

Chương 61: Dưỡng đao

Chương Trước Chương Tiếp

Cửa hàng Tô gia.

Trong phòng ở hậu viện.

Lúc này đang là sáng sớm, ánh ban mai mới chiếu xuống, hào quang xán lạn.

Tô Đình ngồi trong phòng, quay mặt về trước cửa sổ phía đông, hô hấp thổ nạp.

Mà ở trước mặt hắn có đặt một thanh đao sắt đen kịt, rộng hai đốt ngón tay, dài bảy tấc, khí tức lạnh lẽo.

Tô Đình hít sâu một hơi, dường như hút lấy một tia ánh nắng ban mai rồi chuyển vào trong cơ thể, sau khi được Chân khí luyện hóa, thì chảy vào đan điền, chạy qua bách mạch rồi lại tiếp tục phun ra.

Một tia khí tức này chứa Chân khí của hắn, từ từ phun ra, rơi vào đao sắt kia.

Khí tức bị đao sắt ngăn cản, không thể xuyên thấu, sau đó lại tiếp tục chuyển ngoặt, từ trong miệng mũi Tô Đình chảy vào trong cơ thể.

“Nhanh hơn.”

Tô Đình mở hai mắt ra, lộ ra nét mừng.

Phương pháp hô hấp thổ nạp này kỳ thực chính là pháp môn ôn dưỡng phi kiếm.

Hắn rốt cuộc còn chưa tu thành pháp lực, không thể trực tiếp luyện hóa thần đao, nên đành phải mượn pháp môn ôn dưỡng phi kiếm, dùng hô hấp thổ nạp để tạo ra một tia liên hệ cùng thần đao này.

Hắn đã tu thành Chân khí, mà một tia Chân khí này rơi vào thần đao, sau đó lại tiếp tục thu hồi.

Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, sau nhiều lần, thần đao nhận được Chân khí, mà Chân khí lại bắt nguồn từ cơ thể hắn, lâu dần cũng sẽ có liên hệ cùng hắn.

“Có người nói tông môn kiếm đạo chân chính, chính là từ khi ban đầu tu hành, còn chưa tu thành Chân khí, đã bắt đầu hô hấp thổ nạp, bắt đầu từ hô hấp bình thường nhất, cùng phi kiếm, lâu dần, chờ tu thành Chân khí, phi kiếm kia giống như Chân khí vậy, dễ điều khiển.”

Tô Đình thầm nói: “Nhưng ta đã tu thành Chân khí trước, không giống người khác, hơn nữa đây là thần đao, cũng không phải bản mệnh phi kiếm.”

Hai tay hắn cầm lấy thần đao, đã không bị khí tức lạnh lẽo từ thần đao ảnh hưởng nữa.

Đây chính là một tiến bộ rất lớn.

Tô Đình để thần đao vào trong hộp ngọc.

Hộp ngọc này dùng ngọc xanh làm thành, óng ánh long lanh, mà trong hộp ngọc lại đột nhiên có nửa hộp nước màu xanh lam, lạnh lẽo mà sắc bén, chính là nước do vàng ngọc sinh ra.

Thần đao chìm vào trong nước, chỉ thấy ở hai bên thần đao, còn có hai cây nhân sâm, chìm nổi lơ lửng trong nước.

Mà biện pháp như thế,chính là một pháp môn ôn dưỡng khác.

“Nhân thân Ngũ hành, bên trong giấu càn khôn, mà bản mệnh phi kiếm có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”

“Tu hành bản mệnh phi kiếm, giống như tu hành bản thân, thường cần năm loại linh dược chứa kim mộc thủy hỏa thổ, dùng để dưỡng phi kiếm rất tốt, nhưng phương pháp như vậy, nhưng nếu muốn Ngũ hành cân đối thì không thể thiên hướng.”

“Một khi Ngũ hành mất cân đối, không nói tới phi kiếm, nhưng người luyện kiếm khi hô hấp khí tức từ phi kiếm thì tất nhiên sẽ thụ hại. Chờ đến lúc đó, phi kiếm cũng bị hao tổn.”

Tô Đình ghi nhớ như vậy, thầm nghĩ những ghi chép liên quan với phương diện này.

Cơ thể người vốn có Ngũ hành, mà Ngũ hành cân đối mới có thể khỏe mạnh trường thọ.

Nhưng nếu Ngũ hành mất cân đối, thì cơ thể sẽ có bệnh.

Ví dụ như hỏa thịnh sẽ làm hại gan, hại tim, dễ tức giận, tính tình táo bạo, nóng tỏng người, hại rất lớn.

Thế nên người ôn dưỡng phi kiếm đều vô cùng để ý chuyện này, không thể khiến phi kiếm mất cân đối Ngũ hành, đến lúc đó khí tức lưu chuyển, từ phi kiếm hít vào trong cơ thể, khó tránh khỏi làm bản thân bị thương.

Nhưng Tô Đình lại không như thế, hắn ôn dưỡng thần đao, không phải là bản mệnh phi kiếm liên kết cùng tính mạng bản thân, mà là muốn dùng để luyện chế vật liệu Trảm Tiên Phi Đao.

Thế nên hắn chỉ dùng một loại nhân sâm để dưỡng thần đao.

“Nhân sâm còn có cách gọi khác là địa tinh, có thuộc tính thổ.”

“Trong ngũ hành, thổ sinh kim.”

“Loại dược liệu này có thể giúp thần đao thu được mấy phần lợi ích.”

“Hiện tại ta không thể trực tiếp luyện hóa thần đao, chỉ có thể ôn dưỡng trước một phen.”

Tô Đình khép hộp ngọc khép lại, trịnh trọng cất đi, phun ra ngụm khí.

Kỳ thực chất liệu thần đao này cực kỳ bất phàm, chính là sắt tiên biến thành, đạt đến mức độ có thể khiến kim ngọc sinh thủy.

Cho nên dùng địa tinh này để ôn dưỡng kỳ thực tác dụng có hạn đối với thần đao, nhưng đối với Tô Đình thì lại có lợi trong quá trình tẩm bổ, để Chân khí của hắn rót vào trong đó, tạo ra liên hệ cùng thần đao.

Ngoài ra, có thể ôn dưỡng thêm một phần, dù cho như muối bỏ biển, cũng vẫn là tốt.

Lùi một bước để nói, nếu thật sự là chí bảo có linh thì cũng sẽ hài lòng.

Hắn đứng dậy, vẻ ngưng trọng trên mặt cũng tan đi, mở cửa phòng đi vào trong viện.

Bây giờ nơi này chính là chỗ ở của hắn.

. ..

Trên thực tế, hai ngày qua, Tô Đình khá bận rộn.

Đầu tiên là hắn dọn nhà, lại bận rộn làm mấy chuyện sắp xếp cửa hàng.

Nói tới dọn nhà, hai người không có nhiều gia sản nên đây chỉ là việc nhỏ, chân chính khiến người ta phải đau đầu vẫn là việc quét dọn Tô gia cửa hàng.

Vì việc này, Tô Đình mời bé trai lần trước báo tin cho mình, ở trên công đường lại giúp mình nói chuyện ba xiên kẹo hồ lô, lại hứa cho nó năm xiên kẹo hồ lô nữa, để thằng bé này tìm rất nhiều đồng bọn, cuối cùng cũng coi như dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi chuyển tới cửa hàng Tô gia, hắn bắt tay chuẩn bị kinh doanh cửa hàng.

Tô gia trước đây vốn dược đường, nhưng Tô Đình đối với dược lý chỉ có kiến thức nửa vời, nên coi như thôi.

Ở trong lòng hắn còn chưa quyết định xong việc sau khi khai trương cửa hàng phải làm những gì.

Nhưng cửa hàng dù sao cũng muốn mở, ngày sau có lẽ phải dựa vào cửa hàng này để đến nuôi gia đình sống tạm, cho nên hiện tại hắn phải xử lý mấy việc vặt vãnh.

Đương nhiên, chuyện phải có chủ thứ, hắn lấy tu hành làm chủ, ở trên phương diện này, hắn cũng không lười biếng.

“Chờ Tô mỗ cân nhắc xong thì ngày khai trương cũng sẽ không xa.”

Tô Đình nghĩ như vậy, bước chân bằng phẳng, đi dạo trong viện.

Đi tới phía sau, chỉ thấy biểu tỷ đang ở trên hành lang, tay cầm cái chổi, đang quét dọn tro bụi.

Trong mấy ngày nay, ngay cả biểu tỷ cũng biến thành cực kỳ bận rộn, dù thân thể nàng vẫn suy yếu, nhưng cũng không đành lòng để Tô Đình một mình bận việc, luôn không muốn rảnh rỗi, dù Tô Đình khuyên như thế nào cũng cũng vô dụng.

Nhìn thân ảnh trước mắt, Tô Đình không khỏi trầm mặc một chút.

Tô Duyệt Tần mặc xiêm y mộc mạc, không đeo trang sức, chỉ có mộc trâm, tóc dài đen kịt như thác nước được cài lên, lộ ra cần cổ trơn bóng như ngọc, có vẻ thanh tịnh già giặn.

Nàng vừa quét dọn xong, lại để cái chổi sang một bên.

Cử chỉ của nàng nhu hòa, khiến người nhìn vui tai vui mắt.

Chỉ là sắc mặt nàng hơi trắng xám, không khỏi khiến người ta có chút đau lòng.

“Tỷ, ta nghỉ ngơi một lúc, ngày hôm nay không cần gọi ta ăn cơm.” Nhìn chốc lát, Tô Đình mới buông tiếng thở dài, nói.

“Như vậy sao được?” Tô Duyệt Tần nhìn lại, trong con ngươi có chút kinh ngạc, lại ôn nhu nói: “Ngày hôm nay tỷ còn chuẩn bị cho đệ một nồi canh nhân sâm bồ câu mà.”

Nhân sâm tự nhiên chính là một trong ba cây nhân sâm mà Tùng lão đưa, hai cây bị Tô Đình dùng để dưỡng thần đao.

Một gốc khác lại cắt thành mảnh, dùng để nấu canh bổ dưỡng.

Đặc biệt là biểu tỷ, sau khi trúng cổ độc, đến nay vẫn chưa khôi phục, cũng phải bồi bổ thân thể.

Chỉ có điều nhân sâm này quá lâu năm, hắn sợ biểu tỷ quá bổ không tiêu nổi, lúc này mới cắt thành mảnh sâm, chia ra nhiều lần để dùng.

“Tỷ uống đi, vừa vặn bồi bổ thân thể.”

Tô Đình nói rằng: “Bệnh của ta đã sớm khỏi rồi, thân thể cũng tốt rồi, còn tỷ thì thân hư thể yếu, đến giờ vẫn không khôi phục, phải chú ý dưỡng thân.”

Nói xong, không đợi biểu tỷ nói chuyện, Tô Đình lại nói: “Ngày hôm nay có chút buồn ngủ, ta ngủ một trước chút, không cần gọi ta.”

* * *

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)