“Hoành công cá, sống ở hồ không đông trên đảo, dài bảy tám thước, như cá chép mà màu đỏ, ban ngày ở trong nước, đêm hóa ngư nhân, đâm không thấu, nấu cũng bất tử, nhưng lấy hai hạt ô mai, dùng Địa hỏa đốt cháy để nấu thì nó sẽ chết, ăn vào có thể trừ bách bệnh, có thể gia tăng đạo hạnh.”
“Trường xà ở biển sâu, có huyết mạch giao long, gan thành nội đan, dùng chân hỏa thôi động khiến nội đan tan ra, hóa vào toàn thân, qua tay đầu bếp nấu nướng, hương vị ngon tuyệt, thường nhân ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, người tu hành ăn vào lại như dùng đan dược.”
“Hoạt châu tử, già trẻ mạnh yếu gì đều có thể ăn, có thể cường thân kiện thể. Mà vật liệu làm món ăn lấy từ trứng của chim biển, chỉ cần là do yêu loại sinh ra, đến khi sắp nở, trải qua thủ pháp của Thượng Nhân, lại kết hợp với phụ liệu, ướp gia vị mà thành.”
Tô Đình lật đến đây, con mắt chớp chớp, nhưng trông thấy vẻ mặt nữ tử áo đỏ đối diện không tốt, lập tức khẽ khụ một tiếng, lật ra một tờ, lắc đầu nói: “Như thức ăn này quả thực tàn nhẫn, chúng ta ăn món khác.”
Hắn liếc nhìn những món ăn này, cuối cùng trong lòng cũng hiểu vì sao trên hải đảo này lại có đông đảo người tu hành, đều có khả năng tích cốc rồi mà sao vẫn có một tửu lâu như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây