Bên ngoài Bạch Kham sơn.
Tô Đình liếc mắt về sau một cái, nhìn núi non chập chùng, lại nhìn dáng vẻ ảm đạm sa sút của tiểu tinh linh, trong lòng cũng giống như bị tảng đá đè nặng.
“Ngươi cam tâm rời đi như vậy sao?”
Tô Đình bỗng nhiên hỏi.
Tiểu tinh linh nói khẽ: “Không thì còn có thể thế nào? Dù ta là một Chân Thần tuổi nhỏ, dù ngươi có thiên phú tuyệt hảo, kỳ tài có một không hai đương thời, nhưng chúng ta tu hành thời gian vẫn rất ngắn ngủi, đạo hạnh của chúng ta vẫn rất nông cạn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây