“Ngươi phải nhớ cho kỹ.”
Quốc sư nói ra: “Các ngươi làm người tu đạo thế hệ tuổi trẻ ở Đại Chu, trong tình huống không có tiên tông đạo phái gì thì chính là tuổi trẻ tuấn ngạn xuất sắc nhất, ngày sau làm việc nhất định phải tự biết mình. Hôm nay để các ngươi đi giết những này hạng người vô cùng hung ác kia, là để trong lòng các ngươi có cảnh giác, ngày sau không sẽ phạm phải tội lỗi như bọn hắn, kết quả bị Ty Thiên Giám tiêu diệt. . .”
Tô Đình nghe vậy, lập tức bất mãn nói: “Lời này ngươi nói với mấy người kia là được, chúng ta đều là người nhà, là huynh đệ cùng thế hệ, ngươi nói với ta những lời xã giao này làm gì? Ta ở Lạc Việt Quận luôn tuân theo pháp luật, Phương Khánh vẫn luôn tán dương ta, người coi Lôi Thần miếu- Tùng lão ở nơi đó coi ta như con đẻ, về sau ta đi Khảm Lăng, Khảm Lăng huyện lệnh còn thường xuyên tiếp kiến ta, khen ta an phận thủ thường, không làm xằng làm bậy, ngươi không nên nói những lời xã giao này với ta.”
Quốc sư cười ha ha hai tiếng, rồi nói: “Từ khi tên bộ đầu ở Lạc Việt Quận kia đi tới kinh thành, trải qua quan viên trong triều, thượng bẩm lên Ty Thiên Giám, trong Ty Thiên Giám đã có tên của ngươi, Vân Tích đạo nhân tự thân đi thăm . . . Mấy chuyện mà ngươi gây ra kia, có người nào không biết chứ? Nếu không phải niệm tình ngươi ra tay cũng có nguyên nhân, thì dù ra không thể giết ngươi, cũng phải trói ngươi lại, đưa tới Nguyên Phong Sơn hỏi tội.”
Tô Đình liếc mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây