Trong bức tranh tự tạo thành một giới, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Trong núi hẻo lánh này có một hang động, chỉ thấy một thiếu niên ngồi khoanh chân bên trong, đang nhắm mắt tu hành, hô hấp lâu dài, tia sáng ẩn hiện, trong lúc hoảng hốt hình như có cả tiếng sấm ầm ầm, trầm thấp mà dày nặng.
Sau chốc lát, mới thấy thiếu niên kia mở mắt ra, một tia xanh trắng lộng lẫy lóe ra, đủ thấy đạo hạnh người này cao thâm, đã tới cấp độ hư thất sinh điện.
Nếu ở trong phàm trần, nhân vật như vậy hầu như đã là thần tiên rồi.
“Đáng tiếc, còn kém nửa bước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây