Chuyện ở hội thơ đối với Tô Đình thì đây chỉ là một trò chơi mà thôi, không quá quan trọng, tạm thời coi như đi xem một chút, tăng thêm chút kiến thức với thế giới này.
Còn đám sĩ tử trên hội thơ này, dù là Hà Vân Phương, hay Tô Lập, ở trong mắt hắn đều chỉ là người qua đường.
Bây giờ hắn đã bước lên con đường tu đạo, đã xem như tiến được một bước nhỏ, ở trong chốn nhân thế giữa đám phàm phu tục tử này vốn nên nổi bật giữa đám đông, lúc ẩn mình thì bình thường không có gì lạ, đến khi triển lộ ra thì chính là tiên hạc giáng trần.
Hắn thuận miệng ngâm vài câu thơ đã tạo ra chút danh tiếng, trong lòng Tô Đình rất vui sướng, lại cảm thấy sau khi ngâm thơ mắng đối phương xong, hội thơ này sau đó sẽ thực vô vị, nên hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại.
Một đường trở về, trong miệng hừ hừ tiểu khúc, đi vào Tô gia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây