Bạch Linh Miểu ngồi ở mép giường, sau khi bỏ sợi chỉ vào miệng nhấp ướt thì mượn ánh nến bên cạnh, cẩn thận xuyên vào trong lỗ kim.
Ngay sau đó, nàng đắp một ít vải vụn lên cái ghế bên cạnh.
May đến khi mắt đã mỏi nhừ, Bạch Linh Miểu ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng dày bên cạnh cửa sổ.
“Lý sư huynh, có lẽ người khác cũng chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua kiếm của ngươi thôi, chưa chắc là muốn giết người cướp của.”
“Trên lưng ta đeo hai thanh kiếm, tại sao tiểu tử kia chỉ nhìn đúng một thanh này? Lòng phòng bị không thể không có, một lát nữa người đi xuống thì báo cho mấy người khác trong phòng vẫn nên cẩn thận một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây