Cuộn tranh kia vừa là động vừa là tĩnh, hắn định cố gắng hết sức dùng lời nói mà đối phương có thể hiểu để thử nói ra một chút.
“Phía sau mảnh ngọc bội kia, ở nơi có thể được gọi là Bạch Ngọc Kinh, ta đã nhìn thấy một số thứ, một số thứ mà ta không thể diễn tả được, chúng rất to, cũng rất...lạnh!!”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khàn khàn và nặng nề, hơn nữa khi nói cũng bị ngắt quãng, trước sau lộn xộn.
Nói đến đây, ngay cả cơ thể của Lý Hỏa Vượng cũng bất giác bắt đầu run lên.
“Mọi người không nên đến đó...chỉ cần đến đó thì sẽ bị lấy đi, bị bọn chúng lấy đi những gì thuộc về chúng, con người được tạo ra từ chúng! Khi bị lấy đi hết không còn lại gì thì cũng sẽ giống như Đan Dương Tử vậy! Hoàn toàn biến mất!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây