Không rõ vì sao mà thứ này mang lại cho hắn một cảm giác rất giống với “Đại Thiên Lục“.
“Dù sư thái nói rằng thanh gươm này sẽ không mang lại cho ta bất kì sự uy hϊếp nào, nhưng ta thấy rằng tốt nhất vẫn nên hạn chế rút gươm khỏi vỏ thì hơn.”
“Lý sư huynh, ngươi có thể đi lại được không? Nếu không đi được thì bữa sáng ta mang đến phòng giúp ngươi nhé!”
“Không cần đâu, ta nguôi nguôi một chút là đỡ ấy mà. Giờ đây không còn Đan Dương Tử cản trở nữa, chúng ta có thể từ từ từng bước một.”
Vừa dứt lời, trên trần nhà truyền đến ba hồi tiếng cười của gã người tàn phế đang lơ lửng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây