Dù trong lòng biết rõ việc được lên thành phố định cư là do anh cả có bản lĩnh, hai người em trai vẫn cảm thấy cha mẹ thiên vị, vì vậy mà quan hệ anh em dần trở nên xa cách. Nhưng thấy cha và anh cả đều không còn, chú Hai Minh nào còn để ý đến những hiềm khích nhỏ nhặt trước kia, chỉ sợ cháu gái xảy ra chuyện gì.
Thực ra trước đó ông đã muốn giữ cháu gái ở bên cạnh để trông nom, tránh để cô một mình lại suy nghĩ lung tung, nhưng cháu gái không chịu, đành phải đưa cô về thành phố. Nghĩ đến việc cháu gái sống một mình, chú Hai Minh không yên tâm, bèn mượn cớ mang đồ đến để thăm nom.
“Không cần đâu ạ, chú Hai khách sáo quá, nhà cháu có đủ cả rồi.”
Minh Thanh Hoan nhìn những bao gạo, mì cả trăm cân, còn có cả thùng dầu to, vội vàng giơ tay ngăn lại.
Dù biết bây giờ không thiếu lương thực, nhưng nhìn thấy nhiều đồ như vậy, trong lòng cô vẫn có chút xúc động. Phải biết ở Đại Tề, ngần ấy đồ đã đủ cho cả nhà ăn trong một thời gian dài.
“Đồ mua ngoài làm sao ngon bằng đồ nhà trồng được.” Chú Hai Minh không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp bê đồ vào trong.
“Một mình cháu ăn không hết nhiều thế này đâu ạ...”
“Dù sao cháu cũng mở cửa hàng, ăn không hết thì đem bán.”
Minh Thanh Hoan thấy không thể từ chối được nữa, không thể cứ đứng nhìn chú vất vả bê đồ, liền giơ tay giúp đỡ.
Chú Hai Minh vừa định nói cô không bê nổi, bảo cô đừng động tay thì thấy cô một tay xách bao bột mì đi vào trong tiệm, không khỏi “Hô” một tiếng, khen: “Không ngờ cháu khỏe thế.”
Minh Thanh Hoan là đao khách, sức lực đương nhiên không hề nhỏ, nếu không phải sợ dọa chú Hai Minh, cô có thể bê hết đồ trên xe xuống một lần. Tất nhiên, việc cơ thể này kế thừa sức lực và ba phần nội lực của cô, cô đã sớm cảm thấy có chút kỳ diệu, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, nên không quá bận tâm.
Hai người cùng nhau làm việc, chẳng mấy chốc đồ đạc đã được bê hết vào trong, chú Hai Minh vừa uống nước cháu gái đưa vừa đánh giá cửa tiệm, trong lòng không khỏi thở dài.
Anh cả của ông là người có bản lĩnh, đưa cửa hàng từ quê lên thành phố, nếu không phải mất sớm như vậy, thì cháu gái ông bây giờ không biết sẽ sống sung sướng đến mức nào.
“Thanh Hoan à, cháu không cân nhắc về quê thật sao? Cháu có bằng đại học, về quê làm giáo viên chắc chắn sẽ nhàn nhã, ở quê có nhiều người quen, cũng có thể nhờ vả.”
Minh Thanh Hoan nghe thấy bảo mình đi làm giáo viên, cảm thấy bản thân vẫn không nên làm hại con em người ta, theo bản năng lắc đầu từ chối: “Không ạ, bố và ông nội chỉ để lại cho cháu cửa hàng này, cháu muốn kinh doanh cho tốt.”
Nói những lời này, trong lòng cô lại nhớ đến Đại Tề, đến tửu lầu Tường Vân gia truyền của nhà mình.
Chú Hai Minh cảm thấy một sinh viên đại học như cô trông coi cửa hàng có chút lãng phí bao năm học hành, nhưng trước kia ông cũng không quan tâm nhiều đến cháu gái, bây giờ cũng ngại can thiệp quá nhiều, chỉ dặn dò cô có việc gì thì gọi điện cho mình.
Tiệm tạp hóa Hiệp Khách có hai tầng, tầng dưới là cửa hàng, tầng trên là kho nhỏ và phòng ở. Năm đó khi con phố này mới được xây dựng, những cửa hàng có phòng ở như thế này rất được săn đón, bố Minh đã phải nhờ vả người quen mới mua được.
Sau khi đổi từ siêu thị nhỏ sang tiệm tạp hóa, tầng một được thiết kế thêm một gian bếp nhỏ, Minh Thanh Hoan thấy đã gần trưa, vốn định vào bếp làm chút đồ ăn mời chú Hai Minh ở lại dùng bữa, nhưng chú Hai Minh lại không đồng ý, nói rằng chiều ông có việc, phải về gấp.
Minh Thanh Hoan thấy ông không ở lại ăn cơm, liền nhanh tay lấy ít đồ ăn thức uống trong tiệm nhét vào xe, coi như đáp lễ.