Đại Lưu nói: “Cái này ông không hiểu rồi, cái đáng giá không phải bản thân bình gốm, mà là giá trị văn hóa nó để lại. Haizzz, nói ông cũng không hiểu.”
Hơn nửa giờ kế tiếp, ông Đinh Đầu gần như sống một ngày bằng một năm, ông ấy khẩn cấp muốn về phòng chia sẻ tin tức này với vợ. Một cái bình gốm có thể đổi hai vạn nhân dân tệ, sáu cái chính là mười hai vạn! Bệnh của vợ được cứu rồi!
Chờ đám đàn ông uống rượu giải tán, ông Đinh Đầu dọn dẹp qua loa đống bát đũa, gấp bàn lại tựa vào tường, chờ hàng xóm đều trở về phòng đóng cửa, ông mới cẩn thận cầm bình gốm trở lại phòng, sau đó khóa cửa chạy đến bên giường, nhìn đứa con trai đang ngủ say nằm dưới đất, ông lay vợ dậy, thấp giọng nói: “Ngọc Hoa, chúng ta có tiền rồi!”
Lý Ngọc Hoa trong mắt mờ mịt: “Ông nói cái gì vậy?”
Ông Đinh Đầu đem chuyện Tỉnh Bác thu hồi bình gốm nói cho bà biết: “Có một lần tôi đi qua trường trung học Yến Hoa, vừa vặn bảo vệ không có ở đấy, tôi liền đi vào lắc lư một vòng muốn nhặt chút bình, kết quả thấy mấy cái bình gốm, thuận tay mang về. Ngày mai tôi phải đi lấy tiền, sau đó dẫn bà đi trị bệnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây