Tối hôm qua chịu đựng một đêm nên giờ mọc ra một đống râu, trên mặt có vẻ vô cùng tang thương viết đầy bốn chữ to: “Mau giữ tôi lại” Thẩm Như Như cùng Tuệ Trí thờ ơ đứng ở ngoài cửa kiểm vé vẫy tay tạm biệt anh ấy, Tuệ Trí cười ha hả nói: “Cậu yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ chú ý an toàn, không cần lo lắng.”
Ánh mắt u oán của Ngô đạo hữu gần như ngưng tụ thành 1 cục, giống như oán phụ tố cáo người phụ lòng, kết hợp với dáng người tướng mạo của anh ấy, thật sự khiến người ta chịu không nổi. Thẩm Như Như yên lặng xoay người rời đi, Tuệ Trí cũng đi theo, nhân viên phụ trách kiểm vé sân bay kéo cửa kính lại, thúc giục anh ấy, nói: “Tiên sinh, xin mau chóng lên máy bay, con cái không có, có thể sinh lại, mà cố ý chậm trễ thời gian cất cánh của máy bay là phải chịu phạt tiền đấy ạ.”
Ngô đạo hữu: “...”
Đây là tiếng người nói sao?? Anh ấy tuy rằng không còn trẻ, nhưng cũng không đến mức có một đứa con trai lớn như Tuệ Trí a!
Tên kia đã hơn ba mươi nhưng mỗi ngày vẫn giả bộ non nớt, ngược lại anh ấy thấy chính mình giống như vị thành niên hơn, rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, những người này đều mù cả sao!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây