Thẩm Như Như thấy tinh khí cỏ cây trong vườn hoa không còn nhiều thì thu tay lại và đưa con rối cho Từ Dẫn Châu: “Cũng tàm tạm.”
Tiểu Bối nhìn thời gian: “Đã qua mười hai giờ, bên trong vẫn luôn yên tĩnh, không phải hắn ta đã chết rồi chứ?”
Cô ấy vừa dứt lời thì cánh cửa của phòng dành cho khách liền mở ra, Trần Pháp tràn đầy sức sống đi ra khỏi cửa, hắn ta khom người với Từ Dẫn Châu và nói: “Anh Từ, cảm ơn ân cứu mạng.”
Từ Dẫn Châu đưa con rối cho hắn ta: “Không cần cảm ơn, nhớ thanh toán tiền.”
Trần Pháp cười gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên, sáng mai tôi sẽ gọi cho bên ngân hàng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây