Cô nhúng lá bùa cháy được một nửa vào cốc nước, đợi đến khi lá bùa cháy hết, cô cầm chén nước lắc lắc, đi đến trước mặt Hướng Ân Trừng, bóp cằm anh ta rồi đổ nước vào miệng. Hướng Ân Trừng vẫn đang hôn mê không biết gì, có điều cơ thể vẫn còn phản xạ cơ bản, anh ta ừng ực uống hết chén nước.
Lão Mã vẫn luôn âm thầm quan sát Thẩm Như Như, bây giờ đứng cách cô rất gần, ánh mắt không nhịn được mà nhìn lướt qua cô, thấy cô đổ nước vào miệng Hướng Ân Trừng thì giật thót tim: “Thẩm... Thẩm đại sư, cô cho anh ta uống cái gì vậy?”
Không phải là thuốc độc gì gì đó chứ?
Thẩm Như Như cho Hướng Ân Trừng uống nước xong thì ném chén vào sọt rác, nhìn cậu ta, cười: “Đừng lo lắng, đó chỉ là thứ để hỏi chuyện thôi, giống như thuốc nói thật trong phim ảnh ấy, không có độc cũng không làm chết người đâu.”
Lão Mã cách gần nụ cười của Thẩm Như Như, vành tai không nhịn được mà đỏ ửng. Cậu ta cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ, ấy thế mà mình lại rung động với một cô gái đã có bạn trai, ấp úng đáp “À” một tiếng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây