Trở về khách sạn, đứng trước cửa phòng 1602, Thẩm Như Như cảm ơn Từ Dẫn Châu: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giải vây giúp tôi.”
Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn cô, đột nhiên tiến lên một bước, một tay chống vào cửa, đúng lúc vây người ở trong lòng: “Anh không giúp em.”
Thẩm Như Như đột nhiên bị ép lùi đến cạnh cửa, một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt cô, bao trùm lấy toàn thân cô, linh lực trong cơ thể cô nhanh chóng lưu chuyển để chống lại hơi thở lạnh lẽo này, cô bị nóng lạnh luân phiên làm cho sững sờ. Trong đầu thoáng xuất hiện một suy đoán, nhưng lại không dám chắc: “Anh có ý gì…”
“Thân phận bạn trai.” Từ Dẫn Châu áp trán mình lên trán cô: “Anh nhận rồi.”
Sáng hôm sau, các đồng chí của Hiệp hội Đạo giáo lại tập trung tại hội trường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây