Không thể tin được Từ Dẫn Châu còn trẻ tuổi thế mà là ma ốm không sống được bao lâu, chẳng trách anh không theo nhà họ Từ ra nước ngoài sinh sống.
Tuệ Trí là người mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương thu thập tin trước, cho dù khách hành hương tới đạo quán nói gì anh ta đều nghe rồi nhớ kỹ. Khi xưa nhà họ Từ làm ăn giàu có rồi di dân đi Mỹ, chuyện này anh ta đã biết rõ rành rành, mấy năm trước Từ Dẫn Châu một mình về nước, chuyển vào nhà cũ nhà họ Từ sinh sống, mà chuyện trước mắt anh là người nhà họ Từ duy nhất ở lại trấn, anh ta cũng biết.
Nghe nói mấy năm trước cậu Từ này không thích ra ngoài, chỉ nửa năm gần đây mới bắt đầu thường xuyên lộ diện, qua lại thân thiết với quan chủ bọn họ. Nhớ lại hình ảnh nhìn thấy lúc chạng vạng ngày hôm qua, Tuệ Trí không khỏi xoa cái cằm bóng lưỡng, âm thầm cảm thán, sinh ra có vẻ ngoài ưu tú đúng là được hời, cho dù có là ấm sắc thuốc cũng có người thích.
Từ Dẫn Châu lưu loát sắp xếp lại quần áo, không hề biết trong lúc đó Tuệ Trí đã tự bổ não anh là con ma ốm dựa vào mặt để trèo lên quan chủ bọn họ. Anh cầm một con dao khắc nhỏ và một viên ngọc thạch to bằng ngón cái đi ra ngoài, ngồi xuống bàn đá trong sân, bày ra tư thế bắt đầu điêu khắc.
Bàn đá và ghế đá đều đặt dưới giàn trồng hoa, có thể che được ánh mặt trời, nhưng không kín gió.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây