Thẩm Như Như thấy sắc mặt anh ta biến tới biến lui giống như sắp hỏng mất, vội vàng trấn an: “Cảnh sát Triệu, anh yên tâm, vật tôi đưa tuyệt đối siêu giá trị, tiền mua mạng rẻ như vậy, nhà khác chắc chắn tìm không thấy.”
Quên đi, dù sao cũng phải bổ sung, không bằng để cho bọn họ đi theo còn có thể tiết kiệm chút bùa, về phần thân thể của người đàn ông kia, anh ta quản không được.
Cảnh sát Triệu tự mình khuyên giải bản thân mình một phen, quyết định để cho bọn họ cùng mình về nhà. Anh ta chỉ chỉ con hẻm nhỏ phía sau cục công an, xuyên qua con hẻm chính là nhà mình, tuy nơi đó rất gần cục nhưng con hẻm này rất hẹp, xe của Từ Dẫn Châu căn bản không thể đi vào được. Vì vậy bọn họ dứt khoát dừng xe ở trong cục, xuống xe đi bộ.
Con hẻm nhỏ ẩn nấp trong bóng tối phía sau cục công an, đèn đường bị hỏng hai cái nên thỉnh thoảng loé lên một phát thế nhưng ánh sáng vẫn luôn vô cùng ảm đạm.
Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo phía sau cảnh sát Triệu, ba người đi trong ngõ nhỏ, tiếng bước chân quanh quẩn bên tai. Cô vừa đi vừa lưu ý quan sát xung quanh, ánh mắt lần lượt xẹt qua rãnh nước ven đường hoặc trên cột điện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây