Cán cân trong lòng Thẩm Như Như theo bản năng liền nghiêng về phía phố cổ. Nhưng mà tổ sư gia (hay còn gọi là ông tổ, là người sáng lập ra sự nghiệp hay phái nào đó) thích cái nào thì khó mà nói, cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không có đáp án, cuối cùng quyết định buổi tối phải trở về hỏi ý tứ của tổ sư gia.
Đi một vòng quanh Bạch Vân sơn, Thẩm Như Như không vội vã trở về, cô đến thôn trang dưới chân núi tìm người hỏi thăm nghĩa trang công cộng gần đó, sau đó mua chút nhang, tiền giấy cùng các loại tế phẩm (vật phẩm để tế bái) đi đến nghĩa trang công cộng.
Đêm qua dì Tương vô tình nhắc tới một chút, sau khi cha mẹ Viên Nghệ chết vì bệnh thì được con cháu của bà con xa chôn cất ở Bạch Vân sơn, lúc ấy cô liền âm thầm ghi nhớ điểm này.
Nghĩa trang rất lớn, bia mộ dày đặc, ít nhất cũng phải đến mấy trăm bia, nếu muốn tìm một người thì phải nhớ được người ta mất vào ngày tháng năm nào, Thẩm Như Như trực tiếp tìm nhân viên quản lý cửa lớn hỏi người đàn ông họ Viên hạ táng trong vòng ba tháng ở vị trí nào.
Nhân viên quản lý là một ông già tóc hoa râm, nhìn ông già bảy tám mươi tuổi mà tinh thần vẫn rất tốt, giọng nói sáng như chuông đồng. Ông lão đeo một cặp kính dày kinh người, lật sổ đăng ký nửa ngày, sau đó chỉ vào vị trí góc cao nhất nói: “Ngay tại đó, hai vợ chồng cùng nhau hạ táng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây