Thẩm Như Như cầm tấm bùa dẫn đường và đưa ly trà nóng trên bàn đến tay dì Tương, cô kể lại một cách tỉ mỉ chuyện mình gặp Viên Nghệ ở thành phố S, cuối cùng lại nặng nề thở dài: “Cô ấy căn bản không có ham muốn sống, tôi muốn giúp Viên Nghệ nhưng đáng tiếc, cô ấy hình như không muốn nhận sự giúp đỡ này.”
Dì Tương nhấp một ngụm trà, sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, bà trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Thẩm đại sư không cần tự trách, Viên Nghệ tính tình quật cường mạnh mẽ, chuyện cô ấy quyết định thì có dùng chín trâu mười bò cũng không thay đổi được. Đúng rồi, cô ấy trước khi rời đi hẳn là sẽ đem đồ vật gì đó giao cho cô đi.”
Thẩm Như Như giật mình sửng sốt một chút, vòng đến sau quầy lấy ra vòng tay vàng cất trong ngăn kéo: “Là cái này sao?”
Vòng tay này từ ngày đó đã bị cô cất vào ngăn kéo và cũng từ ngày đó, cô cũng không lấy ra xem qua, chẳng lẽ có cái gì kỳ quái? Nhưng ngày đó cô đã nhìn kỹ, rõ ràng chỉ là một cái vòng tay bình thường.
Dì Tương gật đầu nói: “Đại sư nếu có lòng, không bằng xuống tay từ vòng tay, nếu mọi chuyện thành công thì cũng coi như thay cô ấy hoàn toàn chấm dứt ân oán này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây