Tầm mắt Từ Dẫn Châu dời lên trên người Viên Nghệ, trong lời nói có ý: “Dùng bùn đất lấp hố là đủ rồi, để bản thân phải trả giá như vậy, cô thấy có đáng không?”
Viên Nghệ cùng anh đối diện một lát, sau đó cúi đầu nhìn mặt Dương Danh, một đôi tay đẫm máu nhẹ nhàng nâng lên, tựa hồ đang trả lời vấn đề của anh, lại tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu: “Nếu như chuyện gì cũng có thể cân nhắc rằng có đáng giá hay không thì chi bằng để tôi cùng anh ta trở thành đồng loại đi......”
Mà bên kia, lòng Thẩm Như Như đã như lửa đốt, vì lo lắng sẽ gặp chuyện không may nên sớm cởi dây an toàn xuống xe, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều bị Từ Dẫn Châu hấp dẫn, cô lặng lẽ mò tới bên cạnh xe thương vụ, đang cân nhắc phải lên xe như thế nào để kéo Viên Nghệ đi thì chợt nghe bên trong xe truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, một giây sau, xe thương vụ ở giữa bỗng nhiên khởi động đâm đầu vào rào chắn ven đường.
Lực xe rất lớn nên nhanh chóng phá hủy được rào chắn, cả chiếc xe phá tan rào chắn lăn xuống chân núi.
Thẩm Như Như ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người đều bị vây trong trạng thái khiếp sợ, mấy vệ sĩ cũng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ phát sinh đột ngột như vậy, sửng sốt một chút lập tức từ trong xe chui ra chạy đến bên rào chắn xem xét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây