Thẩm Như Như có chút bối rối: “Anh định đến đây làm gì?”
Biệt thự mà bọn họ đang đứng đối diện chính là nhà bà ngoại của cậu bé, trong biệt thự lúc này vẫn còn sáng đèn, cửa lớn mở ra, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện từ trong cửa truyền ra, một chiếc xe thương vụ dừng ở cửa, hẳn là xe của vị Dương tổng kia.
Từ Dẫn Châu lôi kéo Thẩm Như Như trốn ở phía sau cây đại thụ ngay tại khúc quanh, anh buông tay ý bảo cô nhìn cửa lớn: “Chờ một lát sẽ biết.”
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người cách nhau rất gần, cánh tay dán vào cánh tay, đầu cũng dính vào một chỗ. May mà Từ Dẫn Châu không mặc áo ngắn tay, giữa cánh tay bọn họ vẫn cách một tầng tơ lụa bóng loáng, tránh cho da thịt dán vào nhau mà gây xấu hổ.
Đợi khoảng mười phút nhưng vẫn không có ai đi ra, Thẩm Như Như có chút phân tâm. Lực chú ý của cô nhịn không được chuyển đến trên người Từ Dẫn Châu, anh cao hơn cô nửa cái đầu, lúc này đang dựa vào cô để nhìn về phía cửa lớn nhà bên kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây