Đổng Thanh cầm quyển sách dựa vào trán, hai vai run không ngừng, nếu không phải trình độ đối nhân xử thế cực tốt thì giờ phút này đã ôm bụng cười thất thố.
Thật sự, hắn sống gần nửa đời người rồi đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sự quan tâm sáng tạo khác người như vậy.
Đỗ Tam Tư nén vài câu thô tục ở trong cổ họng, rất nhiều lần muốn buột miệng thốt ra, nhưng lại bị thái độ vô lý và mạnh mẽ của Đoạn Tam Lang chặn lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không phải chỉ bắt mình ăn đồ mình mang đến sao, chẳng có gì ghê gớm cả, làm người vẫn nên thông suốt, trên đời này rất nhiều người không có ánh mắt, thêm một người nữa cũng không sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây