Đoạn Cửu sắc mặt trắng xanh, đứng thẳng bất động, chốc lát sau, bi thương nói: “Điện hạ, ta đã nuôi nấng hắn mười bảy năm… Trong cung cũng không thiếu một hoàng tử này, không phải sao?”
Đổng Thanh hờ hững liếc nhìn ông không nói lời nào, nghênh ngang ròi đi.
Hàn Kiếm đỡ Đoạn Cửu một cái, thở dài: “Đoạn đại nhân, lênh lang ... Thất điện hạ đã mấy lần bị ám sát. Nếu ngài thực sự nghĩ cho hắn thì nên lấy tính mạng hắn làm quan trọng mới phải. Thái tử điện hạ đã động lòng thương yêu của người huynh trưởng rồi, nhất định bảo vệ hắn chu toàn, chuyện này có lợi mà vô hại, sao ngài lại chấp mê bất ngộ như chứ?”
Nói xong, hắn cũng mang theo huynh đệ Chu gia đuổi theo.
Đoạn Cửu ngây người đúng ở trong viện, thần sắc tái nhợt, suy sụp bất lực ngã ngồi trên mặt đất, “Nhưng đó là con trai của ta... Ta muốn giữ con trai của ta, tại sao lại thành chấp mê bất ngộ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây