“Bởi vì nàng ta là mẫu thân của ngươi, và một chút nhân từ còn sót lại của phụ hoàng dành cho ngươi, đó là cho phép ngươi canh giữ bên linh cữu của mẫu thân ngươi!” Đoạn Tam Lang lắc đầu cảm thán: “Đáng tiếc, cảm thấy thật phí phạm cho tấm lòng của Hoàng hậu, ngay cả trước khi chết còn luôn miệng lẩm bẩm “Nhi tử của ta”, nhưng ngươi thì ngay cả việc hầu hạ nàng lúc bệnh tật cũng không muốn làm….”
Nhi tử của ta.
Nhi tử của ta…
Hoàng hậu Mộ Dung, Mộ Dung Nhiên…
Một đoạn ký ức như bông tuyết rơi trên đất ùn ùn kéo đến, tội phạm Nhạc cả người ớn lạnh, lạnh đến cứng đờ, một cảm giác kinh khủng vô lý đang bóp chặt cổ hắn ta, khiến cho hắn ta phát ra một tiếng rên rỉ khó nghe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây