Còn chưa đi vào cung Kỳ Lân, mặt Đoạn Tam Lang đã vừa xanh vừa đỏ, chút chấn động cùng cảm khái ban đầu dần dần hóa thành xấu hổ và tức giận.
Quả thực muốn quay đầu rời đi ngay.
“Bệ hạ, Thần vương điện hạ cầu kiến.” Đúng lúc Mộc Huyền vén rèm lên, vừa cất cao giọng nói.
Bóng dáng trên cửa sổ hơi động một chút, thấp giọng cười nói: “Phì, làm khó hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân còn có một phụ hoàng, trẫm cho rằng tên nhóc này bị độc khí đánh vào tư tưởng nên đầu óc hỏng mất rồi chứ, chậc, mời vào đây đi.”
Đoạn Tam Lang: “…” Bỏ đi, hay là đi thôi, không cần quan tâm tên khốn nạn này, cũng không cần áy náy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây