“Còn uống?”
Một thân ấm áp, người nào đó mang tâm trạng ủ rũ ôm lấy nàng, Đỗ Tam Tư luôn cảm thấy phía sau mình giống như là rơi xuống một con gấu không đuôi cỡ lớn.
“An ủi cái gì,” Đỗ Tam Tư quay đầu lại nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt phượng xinh đẹp nhưng âm u kia giống như đang ấp ủ cái gì đó,trong lòng hơi trầm xuống, “Ta không có việc gì, ngươi không cần phải xúc động như vậy.”
Đoạn Tam Lang chậm rãi chớp chớp mắt, ánh mắt khô khốc, thanh âm khàn khàn, “Ngày mai nàng cùng ta đi săn bắn.”
Luôn nghĩ tới nàng một khi rời khỏi tầm mắt của ta, sẽ xảy ra những chuyện gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây