Mộ Dung Nhiên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng giật giật, trên mặt vẫn phải duy trì bình thản, “E là Vương gia nghe nhầm rồi, Tam điện hạ chỉ bị thương ngoài da một chút, luôn luôn mạnh khỏe. Chớ nói đến cuộc săn thú mùa xuân, kể cả lên chiến trường đánh giặc, ngài ấy cũng không sợ.”
“Oh, thì ra là thế,” Đoạn Tam Lang đột nhiên tỉnh ngộ, nói với vẻ may mắn, “Tam ca vẫn gặp may nhỉ. Đường đường hoàng tử làm chuyện ác, khụ khụ, ý bổn vương là bị người đố kỵ, thù hận đánh đập mà vẫn có thể bình an không bị thương tổn gì đã không dễ rồi, thế mà vẫn có thể lên chiến trường đánh giặc, vãi chưởng thật! Nhưng mà tam ca luôn luôn ham vui, không coi ai ra gì, hắn lên chiến trường liệu có lãnh binh được không?”
Mộ Dung Nhiên nhăn nhó, cau mặt lại, “Lời này của Thần vương điện hạ hơi quá rồi? Tam điện hạ dù sao cũng là huynh trưởng của Thần vương điện hạ, ở trước mặt các quan đại thần thế này, sao Vương gia có thể xỏ xiên Tam điện hạ chứ?!”
Hơ, tức giận cơ à?
Bản tính của Tư Mã Nhạc như thế nào có ai mà không biết, bày ra tư thái này định coi người khác là kẻ ngốc à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây