Thời tiết đầu mùa xuân, khắp nơi đều là từng đợt từng đợt gió lạnh nhè nhẹ.
Sắp đến dịch quán đã nghe thấy tiếng hô rao hàng từ xa xa, hai bên con phố dài đều là các quang gánh bán hàng rong, còn có rất nhiều người đẹp phóng đãng, đảo đôi mắt đẹp, dùng ý tứ sâu xa mà dụ dỗ người thích sắc.
Sứ thần Nam Chiếu tổng cộng có ba mươi người, nam nhân chiếm chín phần, mang theo sống chết của quốc gia mà đến đây, trách nhiệm nặng nề, dọc đường đi cũng không tiêu khiển lắm, cuối cùng cũng đến được vương thành Tây Tấn, nhiều người cũng có thể thả lỏng một chút.
Xe ngựa ngừng ở đầu ngõ, trong ngõ nhỏ đã chen chúc mười nam tử trung niên, trong tay cầm côn sắt dài bằng một nửa cánh tay, chế tác thô sơ, làm xong trong một buổi tối.
Chu Khánh nhìn thoáng qua, ý cười không đến đáy mắt: “Đợi lát nữa đều nhìn một điểm, xuất ra bản lĩnh tài năng của các ngươi, đừng làm dao động quang gánh, cũng đừng nhất thời kích động mà làm hỏng việc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây