Rời đi Lâm An mệt mỏi quá, trèo đèo lội suối mệt mỏi quá, cố ý không để cho mình nghĩ tới cái chết của Đoạn Cửu, ngăn chặn ý muốn báo thù điên cuồng và khổ sở cũng rất mệt mỏi.
Hắn phun ra luồng khí đè nén trong phổi, giống như nhổ ra một phần máu thịt đã nát vụn trong lòng, lặng lẽ chảy ra cái gì đó từ khóe mắt khô cạn của hắn.
Đỗ Tam Tư sững sờ trong giây lát.
Những giọt nước khốn khổ, hơi lạnh rơi xuống gáy, không lạnh lẽo như bông tuyết mà có chút ấm áp tựa như máu tươi vậy.
Đó không phải là máu, nó nóng hơn máu, đó là sự nóng bỏng của nước mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây