“Nếu ngươi không chấp nhận, ta…… Ta cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung mà, phải không?” Đỗ Tam Tư khóc không ra nước mắt, lập tức hoảng sợ.
(Bá vương ngạnh thượng cung: tương đương với từ cưỡng gian, nhưng người xưa luôn muốn dùng từ văn vẻ ý tứ để nói giảm nói tránh)
Đoạn Tam Lang ngừng động tác lại, bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói hơi khàn khàn, “Trong đầu ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì thế?”
Đỗ Tam Tư vô cùng đáng thương mà nhìn xuống hắn, phía sau lưng căng chặt, run run, ngập ngừng nói: “Mọi người đều là người trưởng thành, không nói chuyện tử tế được à, tuy đạo lý của ta có hơi lường gạt, nhưng đánh người luôn không tốt, đúng không?”
“……” Đoạn Tam Lang không nói chuyện, nhìn nàng vài giây với ánh mắt kỳ quái, bỗng nhiên thả người xuống cạnh giường, ngồi xổm xuống, giúp nàng xỏ giày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây