“… Ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi…… ngươi để ta mang ông ấy đi, ngươi để ta mang ông ấy đi! Cha!!”
“Điện hạ! Đoạn Cửu đã chết,” Chu Lâm trầm mặt lại, rút đao chĩa về phía mấy trăm người đang rồng rắn leo lên núi kia, giọng nói giận dữ, “Ngài muốn Tam nương tử chôn cùng ngài sao?!”
Không!
Vì cái gì mà nhắc tới ta chứ?
Sắc mặt Đỗ Tam Tư trắng bệch, giống như trở thành gánh nặng nào đó, có một trách nhiệm vô hình không thể từ chối, khốc liệt vô tình đè xuống lưng nàng, khiến nàng nghẹn ngào sợ hãi, hoảng loạn khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây