“Đi đi, tốt xấu gì cũng đưa cho ông ấy một ngụm nước, Đoạn bá phụ tuổi cũng không còn trẻ.” Đỗ Tam Tư bất đắc dĩ: “Đã tới lúc này rồi.”
Tới bây giờ, tất cả mọi người đều không biết được họ còn có thể sống sót đi ra ngoài hay không, dù có nói bao nhiêu câu “Yên tâm”, đều không thay đổi được sự thật tàn nhẫn này.
Những lời nói chưa hoàn thành của nàng làm cho sắc mặt của Đoạn Tam Lang cứng đờ, lúc này hắn mới chậm rãi di chuyển bước chân, trên mặt mang theo vẻ không tình nguyện, ngược lại động tác lại rất ôn nhu, ngồi xổm bên cạnh Đoạn Cửu, đưa túi nước ra.
“Còn tốt?”
Sắc mặt của Đoạn Cửu co quắp, “Còn tốt, còn tốt.” Ông mơ hồ đáp lại vài tiếng, lại chậm rãi uống mấy ngụm nước, ánh mắt nhìn trộm dấu tay trên mặt Đoạn Tam Lang, nhịn không được hỏi: “Điện hạ có khỏe không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây