Đoạn Cửu cười khẽ, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, hai người kia coi ông thành kẻ ngốc hay sao?
“Làm phiền Lạc phu nhân tới đây một chuyến, trời giá rét tuyết lạnh, Lạc phu nhân cùng nhị tiểu thư nền trở về sớm đi, chúng ta cũng phải lên đường rồi, Chu Khánh, đi thôi.”
“Lạc đại nhân chờ đã!” Chủ mẫu của Lạc gia đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.
Mặt Đoạn Cửu tối sầm lại, “Ngươi làm gì vậy? Chu Khánh mau nâng người dậy! Đang yên đang lành quỳ xuống làm gì?!”
Chu Khánh gật đầu, nắm lấy cánh tay của chủ mẫu Lạc gia. Bà ta còn giãy giụa một chút, ngờ đâu chỉ trong chớp mắt, bản thân đã bị kéo đứng lên một cách kiên quyết, bỗng chốc tiếng khóc của bà nghẹn lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây