“Tuế mộ âm dương thôi đoản cảnh,
Thiên nhai sương tuyết tễ hàn tiêu.”
(*Trích trong bài thơ “Các Dạ” – Đỗ Phủ)
(*Dịch nghĩa: Trong những ngày tháng cuối năm, thời gian giục giã qua mau. Giữa trời đầy sương tuyết, đêm cũng ngừng lạnh giá – Theo quan niệm xưa, khi trời đầy sương tuyết thì thời tiết cũng bớt lạnh.)
Vào năm thứ mười thuộc triều đại Tây Tấn, trời lạnh tuyết dày, gió lạnh vào đêm khuya mới đến, chỉ sau một đêm, tầng tầng lớp lớp các lầu gác tại Lâm An như được khoác lên tấm áo nghê thường trắng muốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây