Trong góc, Đoạn Cửu khóc một thời gian dài tới trời đất mù mịt mới chậm rãi nhỏ giọng dừng lại, hơi rượu say khướt thở ra khiến mũi của Đoan Tam Lang rất là khó chịu.
“Cũng đã trưởng thành, còn không biết xấu hổ mà khóc,” Đoạn Tam Lang không nhẹ không nặng hừ lạnh: “Say khướt cũng không biết chọn chỗ, không sợ người khác chê cười hay sao?”
Đoạn Cửu đầu óc hỗn loạn, cảm giác chính mình giống như thật lâu đều không có say thành như vậy, ngồi ở trên ghế mà giống như bước trên mây, không tìm thấy được điểm dựa nào xung quanh.
“Phụ thân, đừng làm loạn nữa,” Thanh âm của Đoạn Tam Lang cũng giống như là từ bình rượu truyền ra, ong ong, dư âm vang vọng ngàn lần ở bên tai, “Con đưa cha đi nghỉ ngơi, được không?”
Đoạn Cửu nhăn mặt cau mày, theo bản năng liền lắc đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây