“Thật sự không sao,” Đỗ Tam Tư nhỏ giọng nói, “Vị lão tiên sinh này vừa rồi chắc không cẩn thận đụng vào thôi.”
Người dễ bị dọa luôn sợ bóng sợ gió, chim sợ cành cong thường thu mình lại.
Tuy Đỗ Tam Tư cảm động, nhưng cũng không hy vọng Đoạn Tam Lang quá lo lắng, lát nữa lại bị chính hắn biến thành chuyện xấu.
Đoạn Tam Lang nhìn khuôn mặt nàng bình thường, tưởng chính mình thật sự hiểu lầm, nhưng hắn vẫn hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy thực đơn, nhíu mày nói: “Không có chuyện của cpp, ra sau quầy ngồi im một chỗ đi.”
Đỗ Tam Tư sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng cười nói: “Biết rồi, cảm ơn ngươi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây