Đỗ Tam Tư không nói gì, uống thuốc cùng hắn, lấy từ bên cạnh ra một miếng bánh ngọt: “Nè, giải vị đắng.”
“...” Đoạn Tam Lang chậm rãi ung dung cầm miếng bánh ngọt, bánh rất mềm, lại ngọt, như ôm người nào đó trong lòng với tâm trạng khó tả, hung hăng cắn một cái.
Khuôn mặt trắng nõn của Đỗ Tam Tư thoáng ý cười, mong đợi nhìn Đoạn Tam Lang như thể muốn đánh giá thứ gì đó.
Đoạn Tam Lang vốn không quan tâm, nhưng hắn lại không thể rời mắt nên định nói.
“Này, tiểu nhị, tính tiền, được chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây