Đổng Nhạc đang cười đến không thở nổi, nghe vậy định từ chối, ai biết Hàn Kiếm đã không một tiếng động mà bắn cái gì vào nách hắn, nhất thời lại không nhịn được cười ra, hơn nữa càng cười càng khoa trương, cuối cùng hắn liền mang theo ánh mắt khó hiểu và khác thường của mọi người bị dẫn ra tiệm rượu.
Đổng Nhạc vừa đi, tiệm rượu dường như trở nên trống trải yên tĩnh hơn rất nhiều, khách khứa chưa rời đi đều thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Tam Tư dùng sức kéo tay Đoạn Tam Lang ra, vội vàng kéo Chu Đán Đán, người đã ngây người một lúc lâu, nói: “Mau mau mau, dọn dẹp đi, buổi chiều còn tiếp tục khai trương.”
“Muốn chạy sao? Không giải thích rõ ràng cho ta mà ngươi đã muốn đi đâu!”
Đoạn Tam Lang tức giận, vươn tay muốn bắt người trở về, nhưng tốc độ của Đổng Thanh nhanh hơn hắn, trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn mang ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây