Cô ấy vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, nói: “Mang thai mười tháng thật không dễ dàng chút nào, chỉ mới chưa được ba tháng mà em đã thấy gian nan lắm rồi, cũng dần dần có thể hiểu được tâm tình của mẹ khi đó.”
Dương Âm ôm Anitta, hôn lên trán cô ấy: “Làm mẹ đều không dễ dàng. Em nghĩ lại xem, lúc đó mẹ em trong tình huống như thế vẫn kiên trì sinh em ra, bà ấy cũng rất chật vật.”
Anitta nghe Dương Âm nói xong, hiếm khi cô ấy yếu đuối dựa đầu vào vai Dương Âm: “Có lẽ suy nghĩ phải sinh em ra đã giúp bà ấy chống đỡ mười tháng mang thai…” Cô ấy thở dài một hơi: “Rốt cuộc bà ấy chỉ là một người định hướng bình thường mà thôi.”
Cô ấy lẩm bẩm nói: “Em hẳn nên buông bỏ…”
Cho dù Anitta còn có chút mê man, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới việc mọi người ngóng trông đứa nhỏ trong bụng cô ấy. Ngày ngày Mễ Hòa đều thay đổi món ăn đa dạng cho Anitta, người cha ngốc nghếch Dương Âm bắt đầu tra từ điển để đặt tên cho con, còn hận không thể ngày ngày ôm lấy Anitta hát cho đứa nhỏ trong bụng nghe. Dương Âm vừa ca hát vừa sáng tác, tình cảm vô cùng mãnh liệt, sáng tác cũng rất chất lượng, viết một vài bài hát dành riêng cho con nít.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây