Dương Âm nghe xong, rũ mí mắt xuống, che giấu vẻ mất mát của mình, đáp một tiếng: “Ừ, cậu nói đúng.”
Anitta nói: “Tớ còn bắt cậu phải coi tớ là bạn tốt nữa kìa. Tớ còn nhớ rõ khi tớ ở phòng ngủ của giống đực đã uống chất gây ảo giác vào ban đêm cùng với cậu, chúng ta rất vui vẻ. Cho nên, tớ cảm thấy cho dù loại chuyện này xảy ra ở trên người chúng ta đi chăng nữa thì cũng giống như hai tên giống đực nhàm chán khi không có giống cái sẽ dùng tay giúp nhau một chút mà thôi.”
Dương Âm cười cười: “Ừm, tớ vẫn luôn bắt cậu coi tớ là bạn mà.”
Anitta lại vỗ vỗ đầu của cậu ấy, càng cảm thấy cậu ấy giống với một con thú nhỏ. Cậu ấy có làn da trắng nõn, khi sờ lên cảm thấy trơn trơn mềm mềm, khiến Anitta không nhịn được lại ôm cậu ấy hôn vài cái, nói: “Nhưng mà nếu như cậu lại uống sai thuốc tráng dương thì vẫn có thể tìm tớ.”
Dương Âm gật gật đầu, Anitta đắp lại chăn cho cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, vừa rồi có hơi mệt. Nhưng mà câu nói này lại khiến Dương Âm cứ cảm thấy quái quái sao sao, không phải nên là đàn ông nói với phụ nữ mấy câu kiểu như này sao? Nhưng mà cậu ấy suy nghĩ một chút, nếu như trường hợp ấy đặt trên người Anitta thì hình như cũng không có gì không đúng cả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây