Mễ Hòa vốn còn tính hôm sau sẽ ra bãi đất nướng thịt, không ngờ rằng buổi tối lại có bão cát.
Phòng ngủ của Mễ Hòa bị gió thổi lắc lư qua lại, ngay cả khi cô đang nằm trong khoang ngủ đông cũng có thể cảm nhận được sự rung động đó. Cô nhớ lại trước kia chị họ Lita có nói, nếu ở từ tầng một trăm năm mươi trở lên thì dưới lầu tằng hắng một cái, sàn nhà của phòng bên trên cũng sẽ rung lên. Hôm nay, trong hoàn cảnh bão cát như thế này, người ở từ tầng một trăm năm mươi trở lên sẽ cảm thấy thế nào cơ chứ…
Cửa sổ bị gió cát đánh vào, nó rung lên lộc cộc, chim Diệu Âm hơi sợ hãi dùng cái cánh ôm lấy đầu, co người lại thành một khối, lông tơ trên bụng run rẩy, Mễ Hòa nhìn nó như thế thì thật sự muốn bật cười.
Sau đó cô ôm lấy nó cùng vào khoang ngủ đông. Chim Diệu Âm dán người lên người cô, gương mặt nhỏ gối lên khuỷu tay Mễ Hòa, kêu lên mấy tiếng “chíp chíp” vui vẻ. Mễ Hòa xoa xoa đầu nó, nó còn dùng cái miệng chim cọ cọ lên mặt cô.
Thân mình nóng hầm hập của chim Diệu Âm khiến Mễ Hòa cảm giác như đang ôm một đứa nhỏ, có đôi khi cô sẽ quên mất sự thật rằng nó là một con chim.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây