Bà ấy trách con trai út có vợ quên mẹ, lúc ấy con trai cả bà ấy hẳn là đã trách bà ấy có em trai mà quên đi thằng bé.
Mãi đến khi bà ấy ý thức được là sự thiên vị của bà ấy đã khiến đứa con cả tổn thương biết bao nhiêu, bà ấy mới nhận ra là thằng bé đã ở nước ngoài bạt vô âm tín. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì cho dù đứa con trai cả của bà ấy có ở trong nước, thì bà ấy cũng không còn mặt mũi nào mà đi tìm thằng bé.
Bây giờ bà ấy một thân một mình, cô đơn lẻ bóng, cũng xem như là đang chuộc tội.
“Là mình tự tạo nghiệp mà.” Bà Vương thở dài một hơi, rồi tự độc thoại một mình, bước chân của bà ấu có hơi tập tễnh, dáng người khom lưng, chậm rãi rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký.
...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây